MỘT ĐÁM CƯỚI RẮC RỐI - 10+11
Cập nhật lúc: 2024-04-19 10:09:19
Lượt xem: 152
Chương 10:
Mấy tên bị anh tôi bẻ trẹo tay kêu gào ầm ỹ như nhà có tang, đòi nghiêm khắc xử lý anh tôi.
Uỷ ban thôn nhốn nháo như đốt pháo đêm 30.
Tôi lành lạnh đáp “Mấy người tưởng bây giờ vẫn là thời đại ai kêu gào người đó thắng lý lẽ hay sao? Tội các người còn chưa xử xong, mà lại đòi đi nghiêm trị người khác? Mấy người có mặt mũi để nói mình oan uổng lắm à?”
Bí thư lạnh mặt hỏi tôi “Cô đem một đám người đến thôn làm ồn ào thì cô có lý à?”
Tôi giận dữ chất vấn “Bí thư, ông cũng là cán bộ, nói chuyện hãy chú ý đến chứng cứ thực tế. Cuối cùng ai đang gây nhốn nháo, ai là người bị hại?”
Bí thư đáp “Các cô gái khác để cho người khác đùa náo thoải mái, sao cô không vậy?”
Ô cái logic này, làm tôi giật mình tôi kinh ngạc.
Tôi hỏi “Con chó khác cũng ăn c_ứt, ông có ăn không?”
Bí thư thấy tôi cứng đầu, biết không doạ được tôi nên quay người đi tìm cảnh sát
Cánh sát nói với bí thư “Thôn các anh có cái phong tục này, xảy ra chuyện đâu phải một lần, sao không thay đổi đi. Giờ người bị hại không đồng ý hoà giải, các anh ngồi đó mà chịu trận.”
Cảnh sát quay lại nói với tôi “Chuyện này là vui đùa quá trớn rồi. Bên phía cô cũng đã cho họ bài học, xem xét có nên hoà giải hay không? Không hoà giải thì chuyện anh cô đánh người cũng sẽ bị xét xử.”
Tôi hơi hơi do dự.
Thân phận anh tôi hơi đặc biệt, không thể để lại vết trong lý lịch được.
Anh trai nhìn ra sự do dự của tôi liền dặn dò “Em gái, em muốn làm gì thì cần phải nỗ lực hết sức, đừng lo trước nghĩ sau quá nhiều như vậy. Em nhớ rằng người nhà là động lực, là chỗ dựa cho em, không phải là hòn đá ngáng đường.”
Anh quay người nói với cảnh sát “Xin cho hỏi có phải có chứng cớ chứng minh đám người này đã vây áp khống chế chúng tôi trước. Có phải một đám người uy h.i.ế.p em gái tôi, nếu không để chúng làm trò bỉ ổi thì chúng tôi đừng hòng rời khỏi đó yên thân? Tôi muốn hỏi Triệu Đại Tường, lúc đó có phải bên anh ta đã ra tay trước? Trong tình huống như vậy, an toàn của bản thân tôi thực sự bị uy h.i.ế.p rồi đúng không? Nếu không khiến bọn họ mất đi sức lực chiến đấu, thì làm sao bảo đảm an toàn được cho bản thân? Nếu tôi không có năng lực khiến bọn họ mất sức chiến đấu, phải chăng em gái tôi hôm nay phải quỳ lạy xin tha mặc sức người ta hãm hại? Anh thấy tôi đã quá giới hạn rồi sao?”
Cảnh sát nói “Họ đều nằm dưới đất không đứng dậy nổi, các anh còn đi tới đá thêm vào họ không?”
Anh tôi “Đó đều là những nạn nhân khác đứng ra đá. Các anh có thể đưa người đi kiểm tra, xem có phải đều là vết thương nhẹ và nhỏ không?”
Đám phù rể đó đều bị những vết cào cấu nhỏ, không thể tạo thành tội gây thương tích.
Anh tôi tiếp tục “Những người đó sau khi không còn khả năng chiến đấu chúng tôi tuyệt đối không có tấn công họ nữa. Những phù dâu đó họ cũng đều là người bị hại. Từ hành vi và hậu quả của họ anh xem có thể tính là phạm tội sao? Nhưng những người đàn ông này có đủ cấu thành tội quấy rối hay không chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?”
Bí thư nghe xong liền chịu hết nổi mắng đám dân thôn trong phòng “Một đám lừa đáng thiế_n sạch!!!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mot-dam-cuoi-rac-roi/1011.html.]
Sau đó liền hỏi anh tôi, để đám người đó xin lỗi là xong có được không ?
Anh nói để tôi quyết
Tôi nói có theo luật mà làm.
Một cách rất kiên quyết!!!!
Chương 11:
Sau đó đám dân thôn chia nhau ra bị phạt hoặc giam giữ trong sở cảnh sát. Việc giải trừ hôn ước của tôi với Triệu Đại Tường cũng khá đơn giản.
Chúng tôi chưa đăng ký kết hôn. Vốn dĩ định lấy giấy đăng ký rồi mới tổ chức hôn lễ. Nhưng ngày hẹn đi đăng ký anh ta đột nhiên nằm viện, ở viện đến tận trước hôm diễn ra đám cưới.
Anh ta nói cưới xong đi làm giấy tờ cũng được. Có mấy ngày chẳng ảnh hưởng gì nên tôi cũng đồng ý.
Bây giờ nghĩ lại lúc đó hắn hẳn là chỉ muốn lừa tôi sinh con chứ không hề muốn làm đăng ký kết hôn.
Thế này lại tốt. Việc huỷ hôn nói trực tiếp là được. Nhà hắn nói nếu không kết hôn thì sính lễ phải trả lại. Việc này thì tôi không đồng ý.
Nhà hắn báo cảnh sát, nói tôi lừa đảo, Cảnh sát đến tìm tôi để điều tra. Tôi thừa nhận đã nhận sính lễ, cũng nói luôn là không đồng ý trả lại.
Cảnh sát nói “Sính lễ là tài sản với ý nghĩa và mục đích đặc biệt. Nếu cô không đồng ý kết hôn thì nên trả lại.”
Tôi nói “Tại sao phải trả lại? Nhà hắn mà lừa thành công thì tôi thành người bị hại. Không lừa được thì rút tiền của về. Tại sao loại người ác độc khốn nạn như vậy lại không chịu chút tổn hại nào.”
Cảnh sát nói “Nếu cô thấy bọn họ cần chịu trách nhiệm, thì có thể khởi kiện.”
Tôi nói “Nếu họ thấy tôi cần phải trả họ, thì đi mà khởi kiện. Sính lễ này đã cho tôi là của tôi. Kết hôn không thành lỗi sai đâu phải do tôi, là nhà họ. Tôi không thấy mình có lý do gì phải trả tiền này lại.”
Mẹ hắn nói “Chẳng qua là náo động đám cưới quá mức thôi sao? Cô không đồng ý kết hôn nữa thì tại sao lại không trả tiền. Cô đáng từng đó tiền à? Sờ cô hai cái mà mất tận mấy trăm nghìn tệ?”
Tôi đáp “Náo động quá mức à? Nhà bà không lừa kết hôn sao? Nhà bà không biết anh ta đồng tính luyến ái à? Người tình của hắn ta không phải là tên phù rể thảo mai kia à?”
Nói rồi tôi mới lấy ra tấm ảnh Triệu Đại Tường hôn tên phù rể nhìn nhức hết cả mắt kia. May mắn là bạn tôi đã nhìn thấy bức ảnh này trên mạng rồi gửi cho tôi. Tiết kiệm thời gian tôi đỡ phải đến khách sạn kia đòi camera giám sát.
Mẹ hắn thấy tấm ảnh này mặt cũng đỏ lên. Cảnh sát nói “Nhà mấy người làm cái trò gì đấy?”
Sính lễ đó tôi có kế hoạch quyên góp nặc danh đến quỹ hỗ trợ những cô gái nghèo ở vùng núi.
Tôi hy vọng điều này có thể giúp đỡ các cô gái độc lập tự chủ, không bị ép buộc không bị yêu cầu kết hôn khi chưa sẵn sàng.
Tôi vốn nghĩ chuyện sẽ kết thúc ở đây, ai ngờ chuyện “m_áu chó” còn ở phía trước