Mộng Đẹp - C8
Cập nhật lúc: 2024-03-18 09:45:45
Lượt xem: 212
Sau này ta mới biết được thì ra năm đó hắn đi ra ngoài tìm thức ăn nhưng lại không may bị thổ phỉ trên núi bắt lại.
Hắn ở trong ổ thổ phỉ đó suốt ba năm, làm trâu làm ngựa mãi cho đến nay mới tìm được cơ hội trốn thoát.
Nói đến mới nhớ, chẳng biết là may mắn hay bất hạnh, thế đạo có nhiều người c h ế t đói như vậy, ấy mà hắn lại có thể tiếp tục sống sót trong ổ thổ phỉ đó.
Nhà ngoại của ta bao đời đều theo kinh thương.
Năm ta mười lăm tuổi cũng coi như truyền thừa được một ít bản lĩnh của bọn họ. Không những xử lý nông trang rất tốt, mà thậm chí còn mở thêm cửa hàng trong thị trấn.
Cửa hàng bán bánh mì kẹp thịt, trừ Lam Quan ra ta còn thuê thêm hai người làm thuê để giúp đỡ.
Trong lúc rảnh rỗi Nhị cô nương nhà họ Diêu cũng đến nông trang thăm ta một lần.
Nàng mặc một chiếc váy gấm thêu hoa trông hệt như là tiên nữ hạ phàm, nàng dẫn theo hai cô thị nữ dịu dàng bước đến.
Lúc đó ta đang học kiếm cùng Hòe Hoa, nàng thấy hứng thú nên cũng tiến tới cầm lấy kiếm của ta, múa may vài chiêu thức xinh đẹp.
Ta hơi kinh ngạc, không ngờ nàng cũng biết dùng kiếm.
Diêu Cảnh Niên liếc nhìn ta một cái, thản nhiên nói: "Mấy chiêu để phòng thân mà thôi."
Năm đó nàng đã tròn mười bảy tuổi, thường thì quý nữ thế gia như nàng hầu hết đều đã nghị thân. Diêu Cảnh Niên cũng không hề ngoại lệ, rốt cuộc nàng vẫn phải về kinh.
Nhưng mà trước khi đi nàng và ta đã cùng nhau làm một chuyện kinh thiên động địa.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Từ sau khi tiếp quản nông trang, trong tay có dư tiền nên ta đã bắt đầu hỏi thăm một người. Đó là nha hoàn hồi môn năm đó của mẹ ta - Tú Thanh.
Chuyện mẹ ta qua đời đối với ta mà nói là một đả kích rất lớn.
Suốt một khoảng thời gian rất dài, đêm đêm ta đều không thể chợp mắt.
Trong phòng không đốt đèn, ta xõa mái tóc rối bù ngồi yên bên mép giường, nhìn lên thanh xà ngang trên nóc nhà.
Nhìn mãi, nhìn mãi, trời đã sáng rồi.
Cho dù mẹ ta có đủ điều không tốt, cho dù bà ấy nhu nhược đáng trách đến thế nào đi chăng nữa, nhưng trái tim của bà ấy hoàn toàn đều hướng về phía ta.
Mẹ ta là một người vô cùng dịu dàng, mỗi khi nói chuyện với ta đều luôn nhỏ nhẹ nói khẽ, ánh mắt điềm đạm.
Ngày bé lúc ta bị ốm, bà ấy không ngủ không nghỉ trông nom ta cả đêm. Mẹ ta dán trán mình lên trán ta, đau lòng đến độ không nhịn được nước mắt.
Chiều buông, bà ấy sẽ ôm ta ra sân phơi nắng, dùng giọng điều ôn tồn hát "Bái Nguyệt Đình" cho ta nghe.
Vương Thụy Lan khuê oán Bái Nguyệt Đình.
Sau này ta dần lớn lên, trở thành một cô con gái không quá giống với tưởng tượng của bà ấy.
Tính cách của ta rất cứng đầu, kiệm lời ít nói, đôi mắt không hề ôn hòa.
Ta biết thực ra mẹ ta vẫn luôn có chút sợ ta.
Bởi vì những câu chuyện cũ hoang đường của bà ấy cứ mãi bị mợ cả lấy ra để trào phúng trước mặt ta. Lâu dần, bà ấy không thể ngẩng đầu lên được trước cô con gái đang dần khôn lớn của mình.
Nhưng ta chưa bao giờ buông một câu oán hờn với bà ấy.
Bà ấy là mẹ ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mong-dep/c8.html.]
Chỉ cần mẹ yêu ta, vậy thì cho dù bà ấy có muôn kiểu vạn loại không tốt, ta cũng không có tư cách oán trách bà ấy. Ta chỉ không thích dáng vẻ khúm núm của bà ấy mà thôi.
Sau khi chúng ta chuyển tới điền trang, bà ấy hái hoa bẻ liễu, đan thành một vòng hoa đeo lên đầu ta.
Bà ấy nói: "A Âm, từ nay về sau mẹ sẽ dẫn con sống thật tốt."
Sau đó bà ấy về nhà nấu cơm, ta cầm vòng hoa xuống ném vào đầu bờ ruộng.
Ta sẽ không bao giờ quên được giây phút bà ấy đi ra lấy củi, đúng lúc nhìn thấy vòng hoa bị ta vứt bỏ đó. Dáng vẻ mẹ ta đỏ hoe vành mắt, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.
Bà ấy lau nước mắt quay về nhà.
Ta muốn giải thích với bà ấy, nói cho bà ấy biết rằng ta chỉ là không thích vòng hoa đó thôi chứ chẳng hề không thích bà ấy.
Nhưng bà ấy vừa bật khóc thì ta lại vô cùng bực bội.
Ta cau mày đi ra ngoài.
Giữa hai mẹ con chúng ta chung quy là đã có ngăn cách.
Mãi cho đến khi bà ấy c h ế t, ta bắt đầu nhìn về phía thanh xà ngang kia, tự hỏi tâm trạng lúc đó của mẹ ta sẽ như thế nào.
Nhất định bà ấy lại đang khóc, sợ hãi đến độ run rẩy cả người rồi đặt cổ mình vào trong lọng dây thừng kia.
Ngày trước mỗi lần bà ấy khóc đều trông đáng ghét cực kỳ. Đôi mắt đỏ ngầu trông y hệt con thỏ, cứ mãi muốn nói rồi lại thôi, ngập ngừng lẩm bẩm: "A Âm, A Âm,..."
Rốt cuộc bà ấy muốn nói cái gì cơ?
À, bà ấy muốn nói, mẹ sai rồi.
Ngày bà ấy qua đời, trên chiếc bàn mà bà ấy giẫm lên để treo cổ có ba chữ được viết bằng m.á.u — Mẹ sai rồi.
A Âm, mẹ sai rồi.
A Âm, con đừng giận mẹ nhé.
Mẹ sai rồi, con đừng giận mẹ nữa, được không con...
Nửa đêm gà gáy, ta ngơ ngác nhìn về thanh xà ngang ấy, đột nhiên lại muốn biết cảm giác treo cổ sẽ như thế nào.
Cho nên ta cũng cầm một sợi dây thừng rồi bò lên mặt bàn, nhét đầu vào lọng dây thừng đó.
Sau đó ta ngả người về phía trước và nhấc hai chân lên.
Ngạt thở, giãy dụa....Cuối cùng ta được Hòe Hoa cứu sống.
Từ sau khi bà ấy c h ế t, hình như ta cũng đã bị bệnh rồi.
Mỗi ngày khi trời tối ta sẽ luôn nhớ đến bài hát "Bái Nguyệt Đình" mà bà ấy hát cho ta nghe. Tự hỏi rằng tại sao mãi đến khi bà ấy c h ế t rồi ta mới hiểu được nó có nghĩa là gì nhỉ.
Thì ra mẹ ta hâm mộ tiểu thư khuê các Vương Thụy Lan đến như vậy. Hâm mộ nàng ấy dù trải qua muôn vàn nhấp nhô nhưng vẫn có cơ hội quyết định vận mệnh của bản thân mình.
Tham cái đoạn giản tàn biên, cung kiệm ôn lương hảo khiển quyển.
Tham cái khinh công đoản kiếm, thô hào dũng mãnh ác nhân duyên.
Sống thẹn với lòng, ắt sẽ có cao xanh chứng kiến.