Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mộng Đẹp - C4

Cập nhật lúc: 2024-03-18 09:39:15
Lượt xem: 232

Ta và Lam Quan bị người của nhà họ Diêu bắt lại.

Nguyên nhân gây ra cớ sự là như thế này:

Hôm đó Lam Quan đi giao thịt cho quán rượu như thường lệ, lúc chúng ta gặp nhau ở đầu ngõ thì bị một nhóm côn đồ lang thang nơi phố phường cướp giật. Bọn họ không những cướp túi tiền của chúng ta mà thậm chí còn lục soát khắp người rồi lấy luôn chiếc vòng cổ bằng bạc ta giấu ở trong ngực.

Đó là chiếc vòng bạc trên cổ của con mèo trắng mắt xanh nhà họ Diêu.

Cách mấy hôm sau ta và Lam Quan bị bắt tới phủ nhà họ Diêu.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Diêu Cảnh Niên. Nàng nhị tiểu thư của nhà họ Diêu, là em gái ruột thịt của Diêu quý phi.

Đáng lẽ ra nàng vốn nên ở kinh thành, nhưng bởi vì trước đây nàng được bà nội nuôi lớn nên khi bà nội về quê quán Ung Châu dưỡng lão, nàng cũng đi theo bà về đây.

Nàng lớn hơn ta hai tuổi, có một đôi mắt phượng hơi nhướng lên, tỏa ra khí thế khiếp người.

Kim Thoa chi niên (*), tiểu thư thế gia vô cùng đoan trang, cao quý đến chói mắt, không gì sánh nổi.

(*) Người xưa phân chia kim thoa chi niên chỉ cô gái ở độ tuổi 12, đậu khấu niên hoa chỉ độ tuổi 13, cập kê chi niên chỉ độ tuổi 15, bích ngọc niên hoa chỉ độ tuổi 16, đào lý niên hoa chỉ độ tuổi 20.

Thời tiết đang độ hè sang, Diêu Cảnh Niên lười biếng dựa vào thành ghế thái sư, bên cạnh có hai cô nha hoàn, một cô quạt gió, một cô lột nho cho nàng.

Nàng ngước mắt nhìn ta, hứng thú dào dạt:

"Mèo của ta đâu?"

Ta và Lam Quan bị ép quỳ trước mắt nàng, muốn tránh cũng tránh không nổi.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Ta nói thẳng: "C h ế t rồi, lúc ta nhặt được nó thì nó cũng đã c h ế t, ta còn tốt bụng đào hố chôn nó đấy."

"Vậy à? Chôn ở chỗ nào?"

"Chôn dưới chân một cây liễu trong khu rừng ở vùng ngoại ô, nhưng mà sau đó nó bị một con ch.ó hoàng đào ra gặm mất, ta cũng đã làm thịt con ch.ó hoang kia báo thù cho nó rồi."

Ta mở miệng liến thoắng, Diêu Cảnh Niên cười híp mắt nhìn ta, không giận dữ cũng không bực bội: "G i ế t mèo của ta mà còn dám lừa ta, nhóc con giảo hoạt, đầu óc của ngươi cũng nhanh nhạy đấy. Ngươi tên là gì?"

"Lê Hoa."

"Người của nhà họ Lê?"

"Đúng vậy, ông ngoại ta tên là Lê Lộc, ông ấy c h ế t lâu rồi nhưng hai cậu của ta vẫn còn sống. Cậu cả tên là Lê Chí Cao, cậu hai tên là Lê Bách Viễn, cô đi tính sổ với bọn họ đi, đều là do bọn họ không biết dạy dỗ, muốn c.h.é.m g i ế t hay muốn róc xương thì cứ tìm bọn họ là được."

"Ha ha, thú vị đấy, ngươi đúng là thoái thác sạch sẽ."

Lúc Diêu Cảnh Niên cười, miệng nàng nhếch lên, đôi mắt nheo lại trông hệt như một con hồ ly.

Nàng nhìn ta bằng cặp mắt chứa đầy hứng thú, sau đó lại liếc nhìn về phía Lam Quan, hỏi ta: "Thằng nhóc này có quan hệ gì với ngươi?"

"Gặp nhau giữa đường, không quen." Mặt ta không hề đổi sắc.

"Âm Âm, quen..." Lam Quan nhìn ta, vành mắt đỏ hoe, trông có vẻ rất tủi thân.

Ta nguýt hắn một cái: "Câm miệng!"

Hắn nghe vậy liền bĩu môi không nói gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mong-dep/c4.html.]

Diêu Cảnh Niên tiếp tục nhìn ta cười: "Mèo của ta c h ế t rồi, dù sao cũng cần có người phải trả một cái giá đắt. Vậy đi, hai người các người chỉ có một người có thể đi ra cái sân này, tự chọn đi."

"Ta, để ta đi!"

Không hề do dự, ta xung phong đảm nhận, cũng chẳng thèm nhìn Lam Quan một cái: "Hắn là đồ ngốc, c h ế t hay không cũng chẳng hiểu gì, chẳng thà để cho ta sống còn hơn."

"Âm Âm, không ngốc..." Lam Quan tủi thân nhìn ta, nước mắt lưng tròng.

Diêu Cảnh Niên bật cười khanh khách, quả nhiên sau đó nàng lại nghiêm mặt nói với ta: "Ta thấy ngươi đang coi ta là đồ ngốc thì có! Nhanh mồm nhanh miệng, âm hiểm xảo trá như vậy mà còn muốn bình an vô sự rời khỏi đây?"

Ta ở Diêu phủ mười ngày.

Cũng làm con mèo của Diêu Cảnh Niên trong vòng mười ngày.

Nàng sai người đuổi Lam Quan ra ngoài, sau đó lại đi tới một cửa hàng đồ trang sức trong thị trấn đánh một cái vòng bạc mới, khắc một chữ "Diêu" lên đó rồi đeo vào cổ cho ta.

Nàng gọi ta là Tiểu Bạch. Nàng còn nói từ nay về sau ở trước mặt nàng, ta chỉ có thể được gọi bằng cái tên này.

Quý nữ thế gia đúng là biết chơi, lúc nàng nằm phơi nắng ở trong sân, ta phải ngồi xổm bên cạnh nàng giống như một con mèo, chờ đợi nàng giơ tay sờ lên đầu bất cứ lúc nào.

Nàng cho ta ăn cá khô, thỉnh thoảng còn sẽ có cá biển nướng.

Ngày nào ta cũng bị ép tắm bằng thùng tắm, tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi được đưa lên giường của nàng.

Nhưng nàng chỉ cho phép ta nằm co ro ở cuối giường, giúp nàng làm ấm chân.

Lúc nàng nói chuyện với ta, ta không thể nói tiếng người, phải trả lời là: "Meo meo meo."

Nói thật ra thì ngày tháng như thế này thật sự quá thích ý, nếu không phải ta nhớ thương mẹ ta thì ta còn chẳng muốn quay về.

Cho nên mười ngày sau ta chạy đến trước mặt bà nội của nàng, khẽ l.i.ế.m mu bàn tay của bà ấy rồi kêu lên một tiếng: "Meo."

Sắc mặt của bà cụ già có khuôn mặt hòa ái bỗng thay đổi, lập tức răn dạy nàng: "Truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa? Mau đuổi nó ra ngoài!"

Lúc này Diêu Cảnh Niên đã trải qua cảm giác mới mẻ ban đầu, dần dần mất hứng thú với ta. Nàng nghe thấy vậy thì bĩu môi nói với nha hoàn đứng bên cạnh: "Đuổi ra ngoài đi."

Nhưng ta vẫn cứ ôm chân nàng kêu "meo meo meo" mãi không chịu đi.

Nàng quát lên một tiếng, đạp cho ta một cái.

"Biến đi!"

Lúc ta bị đuổi ra khỏi Diêu phủ, trên mặt vẫn còn vương lại vẻ không cam lòng.

Kết quả là vừa ra khỏi Diêu phủ đã thấy Lam Quan, hắn thế nhưng đã ngồi chờ suốt mười ngày ở ngoài, ngày nào cũng phải xông vào một lần rồi sau đó lại bị đánh bay ra.

Nhìn thấy ta, hắn mặt mũi bầm dập, vừa tủi thân vừa khóc: "Âm Âm, quen..."

"Meo!"

Suốt mười ngày ròng rã ta chưa từng nói một câu tiếng người, bây giờ vừa mở miệng đã bật thốt một tiếng meo meo. Tỉnh thần lại ta lập tức hừ một tiếng, nói với hắn: "Quen mẹ ngươi!"

Trước tiên đừng để ý đến mẹ hắn, dù sao thì mẹ ta đã sắp điên rồi.

Hồi trước nhiều lắm thì ta cũng chỉ ba ngày chưa về nhà thôi mà bà ấy đã nôn nóng đến độ chạy tới nha môn, thậm chí còn tới nhà họ Lê một chuyến. Bà ấy muốn cầu xin cậu cả giúp mình tìm người, nhưng có thể tưởng tượng được ngay, mẹ ta đã bị đuổi ra ngoài trong khi đến mặt của cậu cả cũng không nhìn thấy.

Nếu như ta còn không về, có lẽ bà ấy sẽ thật sự điên mất.

Loading...