Mộng Đẹp - C27
Cập nhật lúc: 2024-03-18 09:53:52
Lượt xem: 168
Ta gặp được phán quan nơi địa ngục, ta sợ hãi cùng cực, Lam Quan hệt như cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của ta. Hắn ở ngay bên cạnh ta, bởi vì thích ta cho nên hắn bị ta lôi vào địa ngục.
Nhưng ta thật sự vô cùng cần hắn, hắn ở bên cạnh ta, thở dốc bên tai ta, từng vết roi sâu hoắm trên lưng hắn đều đang nói cho ta biết rằng vẫn còn có người yêu ta, nguyện ý vì ta mà dấn thân vào địa ngục.
Vết roi trên lưng là hình phạt mà hắn phải nhận vì hôm đó đã đánh thế tử của phủ Quận công. Diêu Cảnh Niên nói hắn chỉ vẻn vẹn nằm trên giường có hai ngày thì đã không nhịn được mà ném chén thuốc xuống đất, la hét muốn đi tìm ta.
Sẽ không còn có người như vậy.
Quen biết từ thuở thiếu thời, hắn đã đi cùng ta qua nhiều năm như thế.
Năm Thừa Khánh thứ hai mươi tám, sức khỏe của hoàng đế càng ngày càng tệ hơn.
Vị thiên tử đăng cơ từ năm mười ba tuổi nay đã gần đất xa trời. Đứa con trai mà ông ấy một lòng muốn đẩy lên hoàng vị mới chỉ mười một tuổi.
Như thể đã đoán trước được có chuyện gì sắp xảy ra, Ngũ hoàng tử dùng lý do ông ngoại bị bệnh nặng để vội vàng xuất cung.
Hắn ta đã đoán đúng, lúc đương kim thánh thượng dầu hết đèn tắt đã hạ ý chỉ cuối cùng với Diêu Cảnh Niên ---
Cung Nghi Thọ, g i ế t!
Bấy giờ tất cả thị vệ trong cung đều nghe theo lệnh của Diêu phi, nàng sẽ không để hoàng đế băng hà trước khi Ngụy thái hậu về cõi tiên.
Vậy nên nàng đã bày sách lược và tự mình đến Cung Nghi Thọ đưa tiễn Ngụy thái hậu.
Vị lão thái hậu cầm quyền cả đời kia nay lại
c h ế t một cách lặng lẽ.
Nhưng lúc chiều muộn, vẻ mặt của Diêu Cảnh Niên hơi sững sờ, có vẻ tâm phiền ý loạn.
Đêm dài lạnh vắng nàng ngủ không yên ổn, triệu ta vào cung.
Ánh nến trong điện lay lắt yếu ớt, đôi mắt của nàng sâu xa lại thâm trầm: "Tiểu Bạch, ta đã gửi tin cho Tạ Tuyên, lệnh hắn dẫn binh vào kinh. Chỉ cần nửa tháng thôi, hoàng thượng sẽ chịu đựng được đúng không em?"
"A tỷ nói ông ấy chịu đựng được thì ông ấy nhất định sẽ chịu đựng được."
"Đúng vậy, nhưng nếu ngộ nhỡ, ngộ nhỡ..."
"A tỷ đang lo lắng cái gì?"
"Không có gì, trong kinh có nhà họ Diêu chúng ta trấn thủ, cấm vệ quân và người của Trường Định doanh đều đã bị ta khống chế trong tay. Chỉ có một Ngũ hoàng tử chạy trốn tới nhà họ Ngụy của bọn họ mà thôi, đợi đến khi Tạ Tuyên vào kinh thì vị trí của Thập tam hoàng tử sẽ vững vàng."
"Nếu đã như vậy, tại sao a tỷ lại luống cuống?"
Ta cầm tay của nàng, bàn tay nàng lạnh ngắt.
Nàng nhíu mày, nhưng nét mặt rất mau đã trở nên kiên định: "Ta sẽ không thua, là do bà già kia lừa ta, bà ta muốn khiến ta sợ hãi sau đó tự loạn trận cước! Ta sẽ không mắc mưu của bà ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mong-dep/c27.html.]
Nàng không nói cho ta biết trước khi c h ế t Ngụy thái hậu rốt cuộc đã nói gì với nàng.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Nhưng sau đó không lâu ta cũng đã biết.
Nhà họ Diêu làm phản rồi.
Người đứng đầu lục bộ thượng thư, cha ruột của Diêu Cảnh Niên và toàn bộ tộc nhân của nhà họ Diêu đã vứt bỏ nàng ngay tại thời điểm quan trọng nhất.
Chính bọn họ là người đẩy nàng lên vị trí này, nói với nàng rằng phải nâng đỡ Thập tam hoàng tử và dùng hết khả năng để giúp hoàng đế.
Nhưng hoàng đế vừa c h ế t, mọi thứ cũng đều thay đổi.
Ta còn nhớ hôm đó không khí trong cung cực kỳ ngột ngạt, ai nấy đều vô cùng bối rối.
Mưa gió sắp tới, gió nổi khắp lầu(*). Mây đen đè thành, thành muốn đổ. (**)
(*) Phong vũ dục lai phong mãn lâu (trích từ bài thơ Lầu phía đông thành Hàm Dương)
(**) Hắc vân áp thành thành dục tồi (trích từ bài thơ Bài ca về thái thú ở ải Nhạn Môn)
Đại quân ở biên quan phía bắc của nhà họ Tạ đã đóng quân ở ngoài thành.
Nhưng người nhà họ Diêu lại không chịu vào cung gặp nàng.
Móng tay của Diêu Cảnh Niên rất dài, gần như đã đ.â.m thủng lòng bàn tay. Nàng bật cười trầm thấp, nói với ta: "Tiểu Bạch, em có biết tại sao không?"
Nàng ngồi trên ghế trong đại điện, phảng phất khiến ta nhớ tới Nhị cô nương nhà họ Diêu tùy ý cười rộ ở Ung Châu năm đó.
Nàng cầm tay ta, buồn bã nói: "Bởi vì nhà họ Ngụy là Ngụy Trường Thư, còn nhà họ Diêu lại là Diêu Cảnh Niên."
Đây là lý do mà nàng thua.
Nhị tiểu thư nhà họ Diêu rất lợi hại thì đã sao? Đối phương là đích trưởng tử Ngụy Trường Thư của Vĩnh Ninh hầu thuộc gia tộc họ Ngụy có bốn đời giữ chức tam công!
Năm ấy ở bên ngoài đại lao của hình bộ, y cúi người nói bên tai ta: "Nữ tử trên thế gian này đều là cỏ dại, vọng tưởng lật đổ hết thảy, quả thật là chuyện nực cười!"
Lại là đạo lý này sao?
Diêu Cảnh Niên đưa cho ta một thanh đao.
Một thanh đao tốt đã được nạm vàng.
Nàng cầm tay của ta, đoạn nói: "Bây giờ Ngụy Trường Thư đang ở ngoài cửa cung phía nam, em đi g i ế t hắn giúp ta."
"Tiểu Bạch, đến tận bây giờ hắn cũng chưa cưới tiểu thư nhà họ Khương kia. Cho nên em vẫn còn cơ hội, dùng thanh đao này g i ế t hắn đi."