Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Món nợ cũ và quỷ đòi nợ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-24 12:58:44
Lượt xem: 144

Cuối cùng tôi cũng cảm giác được âm trầm ác ý từ lời nói của cặp song sinh. 

Nhìn bọn trẻ đi vào thang máy, di động trong tay tôi đột nhiên vang lên, là người giao đồ ăn đến. Tôi vội vàng bảo bên kia chờ một chút, sau đó ấn thang máy nói với cảnh sát, người giao đồ ăn bên dưới chính là đặt cho cặp song sinh, nhờ bọn họ cầm giúp. Cặp song sinh nhìn tôi, ha ha cười, đồng thanh nói: “Thím ơi, thím đối với bọn con tốt như vậy, thím phải chờ bọn con, để cho thím làm mẹ của bọn con!” 

Ngữ khí của bọn trẻ, giống như nói cô có thể làm bạn tốt của tôi, cô phải cảm thấy vô cùng vinh dự. Tôi lại chỉ thấy sự lạnh lẽo không hiểu được, bụng dưới siết chặt, co rút lại. 

Chờ bọn trẻ vừa đi, nhân viên xe cứu thương và hộ sĩ hỏi tôi có muốn đi ngay bây giờ không. Tôi xác nhận bụng dưới đau nhanh dữ dội, nhưng quần áo trên người dính sốt cà chua, nghĩ đến việc cho dù là giữ thai, hay là tránh mặt cặp song sinh, đều phải ở bệnh viện ở vài ngày. 

Tình hình bên Diệp Phong, bị nhà mẹ đẻ chị dâu giữ chân, cho dù tôi nằm viện, cũng không rảnh về nhà lấy quần áo đến cho tôi. 

Nhưng đến khi tôi vào phòng ngủ, lại phát hiện phần tay chân dính sốt cà chua mà tôi bỏ trong túi rác, đã bị thả trên giường. 

Cặp song sinh còn đem nó ghép lại, đầu đặt trên gối, phần chân tay nối lại hai bên thân thể búp bê, dính đầy sốt cà chua… 

Trên giường một màu đỏ tươi. Giống như nó nằm trên giường, bị phanh thây, m.á.u thấm vào ga giường, còn thấm xuống dưới nệm. 

Tôi chỉ cảm thấy bụng dưới co rút nhanh, mãnh liệt như bị một bàn tay vô hình ấn chặt, đau đến nỗi tôi hét lên một tiếng, rồi mềm liệt ngồi trên mặt đất.

Nhân viên cứu thương và hộ sĩ nghe được thanh âm, vội vàng tiến vào, nâng tôi dậy đi ra ngoài. Đau đớn khiến cho tôi không suy nghĩ được gì. Trên đường đi, hộ sĩ cho tôi thuốc, tôi mới cảm giác được lạnh lẽo ở bụng dưới tan dần. 

Chờ đến bệnh viện, làm một loạt kiểm tra, lại uống thuốc, tôi mới cảm giác tốt hơn một chút. Mãi đến khi đỡ hơn, hộ sĩ đưa điện thoại di động cho tôi, khởi động máy, thấy vô số cuộc gọi nhỡ của Diệp Phong, còn có kiểm tra báo cáo Chu Ngọc gửi đến. 

Tôi không để ý đến cuộc gọi của Diệp Phong, mở kiểm tra báo cáo Chu Ngọc gửi đến nhìn thoáng qua, trong chớp mắt chỉ cảm thấy từng đợt lạnh lẽo.

Chị dâu thật sự mang thai ba tháng, khi mới phát hiện, có ý định sinh non, còn hẹn trước thủ thuật không đau nhức. Nhưng mấy lần cũng không đi, tuần lễ trước chị dâu làm kiểm tra thai sản, còn kê thuốc bổ m.á.u dưỡng thai, rõ ràng có ý định sinh ra.

Chu Ngọc hỏi qua bác sĩ xem bệnh cho chị dâu, nghe nói trạng thái tinh thần chị dâu không được tốt, kiểm tra thai sản phải vụng trộm đi, còn nhờ bác sĩ không được nói cho người khác biết, nếu đến tai người khác sẽ không cho cô ấy sinh đứa trẻ này. 

Bác sĩ cho chị dâu kê đơn thuốc an thần, còn đề nghị chị ấy đến khoa tâm thần theo dõi. Tôi nhìn lần lượt báo cáo kiểm tra trong điện thoại di động, tiếp theo nhận điện thoại của Chu Ngọc gọi đến, hỏi tôi ở đâu, có phải xảy ra chuyện gì hay không?

Giọng nói của cô ấy rất nghiêm túc, tôi vội nói cho cô ấy biết đang ở bệnh viện.

“Tôi sẽ đến gặp cậu.” Chu Ngọc lập tức cúp điện thoại. Ngay sau đó Diệp Phong gọi đến. Ngữ khí chất vấn: “Tần Xuân, cô có thể tôn trọng tôi được không? Cô thật sự báo cảnh sát, đưa bọn trẻ đến đây, bây giờ bọn chúng bị mang đi, cha tôi tức muốn xỉu rồi đấy.”

“Em đang ở bệnh viện giữ thai, không đưa bọn trẻ đi, chẳng lẽ em một mình dẫn bọn trẻ đến bệnh viện?” Tôi bị Diệp Phong chất vấn có chút phiền lòng.

Anh ta có vẻ căn bản không tin, lạnh lùng nói: “Tần Xuân, chúng ta kết hôn hơn một năm, làm sao bọn trẻ vừa tiếp xúc, cô liền mang thai, còn ồn ào nói có dấu hiệu sinh non, dễ dàng vậy sao?”

“Cô không muốn chăm sóc bọn trẻ, tôi biết rõ. Nhưng cô chỉ cần trông bọn trẻ hai ngày, chờ mọi chuyện giải quyết xong, lại để cha mẹ nuôi chúng là được rồi, cô cần gì phải vội vã đẩy bọn trẻ đi. Cho dù là đẩy đi, cô cũng phải bàn bạc với tôi một chút!” Diệp Phong hậm hực nói. 

Tôi nghe mà trong lòng rét run, nói cho Diệp Phong biết sự quỷ dị của bọn trẻ: “Chị dâu mang thai, bọn chúng sợ mẹ bị cướp đi, cho nên mới gi.ế.t chị ấy. Bọn chúng còn sợ tôi sinh đứa trẻ này ra…” 

"Tần Xuân!" Diệp Phong lại cười châm chọc một tiếng.

Căn bản không tin: “Bọn trẻ mới ba tuổi, nhà trẻ cũng chưa đi học, biết rõ cái gì? Chỉ là phá một con búp bê, cô đã nghĩ nhiều như vậy. Cô đừng đem mấy cái âm mưu luận nơi công tác, dùng trên hai đứa trẻ chưa cai sữa mẹ của nhà tôi, được không?” 

Nói xong, còn cười lạnh một tiếng: “Còn nói chị dâu mang thai, nếu như có thể mang thai thì năm đó cũng không phải làm ống nghiệm mấy lần. Chị dâu mang thai, không nói với cha mẹ chị ấy, không nói với cha mẹ tôi được sao? Hơn nữa cô có phải đang mang thai hay không, làm sao bọn trẻ biết được?” 

Tôi cầm di động, biết rõ trong mắt anh ta, tôi chỉ là đang giả bộ sinh non, giả vờ mang thai, không muốn chăm sóc cặp song sinh. Trong mắt anh ta, đó là cháu ruột thân thiết, cho dù giải thích đều vô dụng.

Lập tức nói với Diệp Phong: “Tôi mặc kệ anh tin hay không, tôi cảnh cáo anh, bọn chúng rất kỳ quái, anh trai, chị dâu ch.ế.t, bọn chúng không thoát khỏi liên quan. Để ông bà ngoại đem bọn chúng đi là tốt nhất, nếu anh đón trở về, chúng ta liền ly hôn.”

“Bọn chúng kỳ quái, có thể hại ch.ế.t người. Cho ông bà ngoại đem đi, sẽ không hại bọn họ sao? Cô thật sự lắm lý do!” Diệp Phong châm chọc khiêu khích. Tôi thật sự chịu không nổi loại ngữ khí này của anh ta, trực tiếp cúp máy. 

Chờ Chu Ngọc đến, tôi đang tức giận đến đau bụng dưới. Chu Ngọc đưa cái hộp giữ ấm cho tôi: “Trên đường đi, mua canh gà, uống một chút đi.”

Sau đó cầm tờ đơn kiểm tra đo lường nhìn một chút: “Không có việc gì, chỉ là tức giận động thai, trong đầu thai kỳ ra m.á.u đỏ một chút, rất bình thường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mon-no-cu-va-quy-doi-no/chuong-3.html.]

Tôi vừa uống canh gà, trầm mắt nhìn cô ấy.

Chu Ngọc cũng không có vòng vo, nói thẳng với tôi: “Chuyện nhà của Diệp Phong, tôi có nghe nói, vì vậy thuận tiện tra xét dùm cậu một chút.” 

“Tuy nói anh chồng cậu tự sát, sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự nữa, thế nhưng sẽ phải bồi thường dân sự cho nhà mẹ đẻ của chị dâu đấy, pháp y cũng đã nghiệm thi thể, tôi có ảnh hiện trường vụ án, còn có kết quả báo cáo thử m.á.u, cậu muốn xem không? Hay là tôi nói cho cậu nghe?” Chu Ngọc liếc nhìn tôi, thở dài.       

Không đợi tôi trả lời, trực tiếp mở miệng nói: “Chị dâu cậu trong m.á.u có thành phần thuốc, là khi đang ngủ trên giường bị gi.ế.t, tử trạng rất thảm, giống như khi giải thể em bé, từ các vị trí khớp, từng đoạn cắt ra.” 

Tôi đang uống canh gà, trước mắt hiện lên hình ảnh búp bê dính sốt cà chua trên giường ở nhà.      

Chu Ngọc nói tiếp: “Theo khẩu cung nhà hàng xóm mà cảnh sát thu được, vợ chồng anh chị ấy đối với cặp song sinh bảo vệ rất ít đấy, nhất là hai tháng gần đây, thường xuyên cãi nhau.” 

“Chị dâu cậu còn cùng nhà mẹ đẻ nói, phải đi về nhà ở một thời gian ngắn, đoán là muốn giữ thai, nhưng cũng không có nói chuyện đang mang thai.” Chu Ngọc nhìn tôi, nói khẽ: “Cậu đưa cặp song sinh kia đẩy đi, là quyết định chính xác đấy.”       

Tôi uống canh gà, nhìn Chu Ngọc cười khổ. Cậu ấy và tôi là đồng sự hợp tác, cũng biết tâm tính đối phương, vì vậy cũng không cần che giấu, cũng không cần phải nói rõ. Chu Ngọc ở lại bệnh viện giúp tôi, cầm tờ đơn đi tìm chủ nhiệm phụ khoa, trước đảm bảo giữ đứa trẻ. 

Còn hướng về phía tôi lắc lắc tờ đơn: “Con trai sao, đều có cảm giác vinh dự, nghĩ đến bản thân chèo chống cả gia tộc. Đứa trẻ trong bụng cậu, cho dù cha nó là ai, chỉ cần mẹ là cậu được rồi, đến lúc đấy tôi là mẹ nuôi đứa trẻ, coi như không có Diệp Phong, chúng ta nuôi con lớn, cũng là chuyện dễ dàng. Cậu đừng suy nghĩ nhiều, chăm sóc tốt bản thân là được rồi.” 

Trước khi đi nói cho tôi biết, Diệp Phong sợ cặp song sinh bị mang đi, ngoài lý do m.á.u mủ, còn có vấn đề di sản. Mặc dù cha mẹ chồng là vùng thôn quê đi ra, nhưng năm đó cũng không biết là buôn bán cái gì, kiếm không ít tiền. Lá gan cực lớn, thừa dịp đất trống cùng phòng ở giá cả rẻ, mua không ít. 

Khi tôi cùng Diệp Phong kết hôn, tặng cho hai căn phòng, một căn ở trung tâm chợ khu vực tốt nhất, một căn ở khu phòng học, còn có ở vùng ngoại thành tòa biệt thự ba tầng, cùng với ba năm tiền thuê của sáu cửa hàng đang phát triển. 

Anh chồng kết hôn sớm, lại sinh con, tài sản được cho còn nhiều thêm nữa.

Anh chồng gi.ế.t chị dâu, nhà mẹ đẻ của chị có quyền đòi hỏi, yêu cầu tài sản dưới danh nghĩa của anh chồng bồi thường. Nếu như cặp song sinh bị họ đem đi, toàn bộ tài sản của anh chồng có thể đều thuộc về họ. 

Bây giờ cặp song sinh ở trong tay bọn họ, bọn họ còn sẽ đòi cha mẹ chồng phí nuôi dưỡng. Trước khi tôi đón cặp song sinh, cũng cảm giác không đúng, tăng thêm cũng không nghĩ tới vấn đề di sản, nên không nghĩ ra phương diện này.

Nghe Chu Ngọc vừa nói, chỉ cảm thấy lòng người mỏng lạnh, người ch.ế.t như thế nào cũng không quản, chỉ muốn kiếm tiền. Chu Ngọc thấy tôi hiểu được, cười cười nói: “Nhưng dù sao chúng ta cũng không cần, cậu coi như rủi ro trừ họa. Tôi nói cho cậu biết một tin tốt!”

Tôi múc lấy canh gà nhìn xem Chu Ngọc. Cậu ấy cười cười: “Nhà mẹ đẻ chị dâu cậu, sợ nhà cậu hối hận, sau khi đón cặp song sinh, hai người lái xe đưa bọn trẻ trở về, chỉ để lại hai đứa em trai và luật sư xử lý. Cậu yên tâm, cho dù Diệp Phong đổi ý, ông bà ngoại của cặp song sinh cũng không nỡ bỏ hai đứa trẻ vàng này.” 

Vậy cũng là cái tin tức tốt... 

Trách không được Diệp Phong tức giận như vậy! 

Tôi cùng Chu Ngọc cũng xử lý qua, ly hôn hoặc là xuất phát từ tranh giành di sản chiếm quyền nuôi trẻ con. Bình thường cướp được đứa trẻ, sẽ trực tiếp đem đi giấu, thừa dịp trong thời gian này lôi kéo dụ dỗ đứa trẻ. 

Nhưng tôi vừa nghĩ đến sự kỳ quái của cặp song sinh, còn có trước khi đi, bảo tôi chờ bọn chúng, vẫn có chút không an lòng. Vẫn nói với Chu Ngọc: “Cậu giúp tôi chú ý, tôi lo lắng có việc xảy ra.” 

Chu Ngọc đối với trực giác của tôi rất tin tưởng, nhẹ gật đầu, khẽ cười nói: “Thật không hiểu cha mẹ chồng cậu xuất thân từ nông thôn, sao có thể kiếm được gia nghiệp lớn như vậy, bây giờ làm cho người đỏ mắt rồi.” 

Tôi cười khổ uống vào canh gà, không nói gì thêm. Chu Ngọc trực tiếp cầm lấy tờ đơn rời đi. Canh gà mùi vị không tệ, độ nóng vừa vặn, tôi uống xong, trong dạ dày ấm áp, bụng dưới rét lạnh đau nhức, cũng chầm chậm biến mất. 

Có Chu Ngọc ở đây, tôi cũng an tâm không ít, nằm ở trên giường bệnh, đang muốn híp mắt một hồi. Chợt nghe di động vang lên, lại là Diệp Phong gọi đến. Bây giờ cặp song sinh đã bị ông bà ngoại bọn chúng đem đi, tranh cãi cũng vô dụng, tôi cũng nên dỗ dành Diệp Phong. 

Tức giận vài hơi, nghĩ nên nói với Diệp Phong việc tôi thật sự mang thai, để cho anh ta khỏi vì chuyện cặp song sinh bị đem đi nói những lời giận dỗi. 

Nhưng vừa bắt máy, chợt nghe Diệp Phong nói: “Linh Hề, Linh Quân xảy ra tai nạn xe cộ rồi. Cảnh sát giao thông đã gọi xe cứu thương, gọi điện thoại cho cậu của bọn chúng, bây giờ xe cứu thương đem bọn họ kéo đi, cô đang ở bệnh viện, nhanh ra cửa đón bọn trẻ, tôi sẽ đến ngay đây.”       

Tôi nghe sững sờ, còn muốn hỏi chuyện gì xảy ra, Diệp Phong đã cúp máy. Bệnh viện thành phố là nơi cha của Chu Ngọc công tác, tôi có chuyện gì, đều đến thẳng nơi này, vì vậy Diệp Phong không cần hỏi, đã biết rõ tôi ở đây.

Nghĩ đến cặp song sinh được đưa đến, tôi muốn hỏi ông bà ngoại của bọn chúng bây giờ thế nào. Chu Ngọc liền gọi điện thoại đến, trầm giọng nói: “Tần Xuân, xảy ra tai nạn xe cộ ông bà ngoại của bọn trẻ tử vong tại chỗ, hai đứa trẻ ngồi ở ghế sau không có việc gì, đang trên đường tới.” 

Tôi nghe, nghĩ đến cặp song sinh đang tới, không hiểu sao rùng mình. Chu Ngọc lại nói: “Trực giác của cậu rất đúng. Bọn chúng lại trở về, tìm cậu đấy!”

 

Loading...