MÓN HẦM TRĂM NĂM - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-19 21:58:04
Lượt xem: 286
"Tuyệt vời, Huyền Thanh Quan giáo là có thật a."
Tôi thấp giọng hỏi: "Tân Di đại sư rất lợi hại sao? Cô ấy có thể đánh được ng. ạ q. u. ỷ sao?"
Từ Man nghiêm túc nhìn tôi. “Mọi pháp luật từ dương đến âm đều có uy lực nhập vào trần gian, khi đại âm mạnh thì dương sẽ bị tiêu diệt, nhưng khi Đại dương mạnh thì âm sẽ bị đưa xuống địa ngục, không thể siêu sinh.”
Tôi nghe được sửng sốt: “Cái này có ý gì?”
“Chuyện này cô không cần lo lắng, tôi chỉ là ghi nhớ trong sách, nói ra để khoe khoang mà thôi.”
Từ Man khụ một tiếng: “Nói ngắn gọn, đây là cuộc chiến giữa âm khí và dương khí, âm khí của ng. ạ q. u. ỷ không thể đánh bại dương khí của Tân Di, và trận chiến này sẽ sớm kết thúc."
Vừa nói xong, đã nghe thấy Xin Yi hét lớn, và một lá bùa màu vàng được dán vào trán của ng. ạ q. u. ỷ.
Ng. ạ q. u. ỷ ngã xuống đất theo tiếng hét.
Nó còn chưa kịp đứng dậy, Tân Di đã dùng kiếm gỗ đào đ.â.m mạnh vào: “Nghịch ta thì ch. ế. t, dám chịu trách nhiệm! Đao cắm địa phủ, ta là mặt trời! Cấp tốc nghe lệnh!”
Tôi trợn mắt nhìn mặt đất.
Một vết nứt đột nhiên xuất hiện, từ vết nứt phát ra ánh sáng đỏ sậm, như thể có một bàn tay vô hình nào đó duỗi ra và kéo ng. ạ q. u. ỷ xuống phía dưới.
Ng. ạ q. u. ỷ vùng vẫy muốn chạy ra ngoài nhưng không thể chống lại được lực lượng đó.
Toàn bộ cơ thể bị xé nát, khoảnh khắc đầu nó bị x. é toạc, tôi nghe thấy tiếng hét chói tai của nó.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"A──"
Sau đó tiếng hét hoàn toàn tiêu tan.
Khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi, ánh sáng nhợt nhạt trở lại màu xám ấm áp.
Sương mù khuếch tán cũng tan đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mon-ham-tram-nam/chuong-9.html.]
Loáng thoáng, tôi vẫn có thể nghe thấy những giọng nói phát ra từ những con phố phía xa.
Tôi không khỏi ôm mặt khóc lóc thảm thiết trước niềm vui sống sót sau thảm họa.
Tân Di đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, Từ Man có chút xấu hổ đi tới an ủi tôi: “đại nạn không ch. ế. t, tất có hạnh phúc cuối đời, phúc khí vẫn còn ở phía sau cô!"
"Nhưng còn Trình Hạo thì sao?" Tôi khóc đến không thở được.
“Trình Hạo phải làm sao đây?”
Từ Man trầm mặc, cuối cùng anh ta thở dài một tiếng.
“Anh ấy kiếp này có số phận như vậy, không thể thoát khỏi nó.”
Tân Di thu dọn đồ đạc bước tới.
Từ Man thấy vậy vội vàng nói: “Nếu Tân Di đại sư còn ở đây vậy tôi sẽ rời đi trước. Trọng Quang Quan chúng tôi nhất định sẽ làm tốt việc giải quyết hậu quả, đồng thời sẽ cùng đồn cảnh sát địa phương làm tốt việc tấn an dân chúng.”
Nói xong, anh ta định lẻn đi thì bị Tân Di túm lấy cổ áo hắn.
“Còn chưa làm xong việc, anh định đi đâu?”
Tân Di lại kéo anh vào quán hầm thế kỷ, đi thẳng lên tầng hai, dừng lại trước tủ quần áo lớn.
Tân Di im lặng đếm: “Tổng cộng có mười ba mạng, mỗi người niệm chú trọng sinh ba lần.”
Từ Man: “Chỉ có một mình tôi sao?”
Tân Di nhìn anh ta một cái: “Còn có chuyện gì nữa? Tôi còn có việc khác phải làm.”
Từ Man theo bản năng hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
Tân Di nói một câu: “ tố cáo Trọng Quang Quan các người làm việc không cẩn thận, gây tổn thất lớn cho người dân.”