MỐI QUAN HỆ RÀNG BUỘC - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:35:34
Lượt xem: 1,407
Tôi rưng rưng nước mắt hỏi ông ấy: "Con của con không còn, người cũng thành bộ dạng quỷ quái này, còn không bằng lúc trước để cho con trực tiếp c.h.ế.t đi cho xong, để con có thể gặp lại con mình ở dưới đất, dù sao hai người cũng chỉ đau lòng cho con trai bảo bối của hai người thôi, con c.h.ế.t rồi, không phải còn hoàn thành tâm nguyện của hai người sao?"
Ngày tôi xuất viện.
Hoắc Liên Thành quỳ gối trước mặt tôi, thân hình cao lớn của anh ta như một con kiến hôi.
“Lâm Miểu Miểu, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Đây là lần đầu tiên anh ta quỳ trước một người phụ nữ.
Nhưng điều đó cũng không thể bao biện cho tội lỗi anh ta đã g.i.ế.c con tôi.
Tôi ép anh ta vào góc tường, bóp cằm anh ta, dùng hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào mặt anh ta.
Tôi đổ từng viên thuốc ngủ trong tay mình vào miệng anh ta.
“Uống bình thuốc ngủ này, đền mạng cho con trai tôi.”
Anh ta cau mày nhìn tôi: "Lâm Miểu Miểu, cô... Cô điên rồi đúng không?!"
08
Tôi cao giọng: "Anh không uống! Tôi uống!”
“Dù sao tôi cũng phải c.h.ế.t với con tôi.”
Anh ta ngăn tôi lại, ôm tôi khóc rống lên: "Tại sao trước khi c.h.ế.t cô phải ký giấy ly hôn?"
Tôi cười khinh thường: "Dù sao tôi có sống thì tôi cũng chẳng muốn ở bên anh, tôi c.h.ế.t rồi mà còn phải làm quỷ Hoắc gia sao? Anh nghĩ cũng quá đẹp rồi đấy.”
Tôi nắm lấy cái cằm lạnh lùng của anh ta, hỏi: "Hoắc Liên Thành, anh có đền mạng cho con tôi không?”
Ánh mắt kiên cường của anh ta d.a.o động, cuối cùng anh ta cũng ký tên mình lên một tờ thỏa thuận.
Tôi vỗ vỗ mặt anh ta, cười nói: "Lúc này anh mới ngoan đấy.”
Sau đó lại rót cả chai thuốc ngủ vào miệng anh ta, nhìn anh ta dần dần mê man trước mắt tôi, lúc này tôi mới phun ra hai viên thuốc ngủ trong miệng.
Nhìn người đàn ông mình từng yêu trên giường, tôi thu dọn hành lý rồi rời khỏi Hoắc gia trong đêm.
Hoắc Liên Thành hạ lệnh phong tỏa tất cả hải quan, rà soát nghiêm ngặt tra tung tích của tôi.
Tôi không đành lòng, tôi không thể xuống tay được, tôi không cho Hoắc Liên Thành uống thuốc ngủ.
Cái chai anh ta uống chỉ là vitamin.
Tôi học theo cách cũ của mẹ tôi, không ngờ sau này tôi lại dùng lên trên người Hoắc Liên Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/moi-quan-he-rang-buoc/chuong-5.html.]
Sau khi Hoắc Liên Thành tỉnh lại thì điên cuồng tìm kiếm tung tích của tôi.
Tôi sống cùng một người bạn mắc bệnh trầm cảm, cô ấy tên là Tiểu Hi, chúng tôi dựa dẫm vào nhau mà sống.
Lúc Tiểu Hi thiếu nợ cần phải trả tiền, chủ nợ tìm đến cửa, tôi đã đưa thẻ ngân hàng Hoắc Liên Thành cho cô ấy trả nợ, thuận tay tôi còn đưa luôn cả nhẫn cưới cho cô ấy.
Món nợ khổng lồ của Tiểu Hi trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp cô ấy.
Ngày hôm sau tôi thấy trên TV tin tức cô ấy nhảy sông tự sát.
Phóng viên đưa tin tại hiện trường, vẻ mặt của Hoắc Liên Thành cứng đờ, anh ta đang cầm chiếc nhẫn của tôi trong tay.
Anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nghi ngờ nhìn vào ống kính máy quay, giống như anh ta có thể thấy tôi đang xem tin tức ở một nơi khác.
Tôi bị nhìn chằm chằm đến mức phải rùng mình một cái.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Tôi sợ anh ta tìm tới cửa nên đã trở về thu dọn hành lý.
Trong lúc đó, tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa.
Tôi cẩn thận nhìn mắt mèo thì thấy một người đàn ông mặc âu phục màu xám đừng trước cửa.
Tôi nghĩ thầm, chẳng lẽ anh ta tìm đến cửa nhanh như vậy sao?
09
Cánh cửa mở ra.
Là hàng xóm Tiểu Trương ở bên cạnh.
Cũng may không phải anh ta.
Tiểu Trương nói với tôi tình hình của Tiểu Hi, cậu ta cho rằng tôi không biết, tôi trả lời cậu ta: "Chị biết rồi, chị cũng không nghĩ cô ấy sẽ như vậy.”
Thấy hành lý của tôi, cậu ta hỏi: "Hả? Chị muốn dọn đi sao?”
“Cũng đúng, Tiểu Hi đã chết, nơi này không thích hợp cho người ở nữa.”
Tôi gật đầu, không nói cho cậu ta biết tôi muốn dọn đi đâu, tôi sợ lỡ nói ra rồi Hoắc Liên Thành điều tra ra lại khổ.
Thế nhưng, điều tôi không ngờ tới chính là anh ta là một người giàu có quyền lực ở Hồng Kông, một tay anh ta còn che trời được chứ huống chi là những việc khác?
Khi anh ta xuất hiện trước mặt tôi thì tôi đang ở một thị trấn nhỏ ở Mỹ, hằng ngày tôi thích chờ cá c.h.ế.t ở chợ rồi mua nó về với giá một nửa.
Anh ta nhìn gương mặt vui vẻ vì cá đã c.h.ế.t của tôi với vẻ mặt rất trịch thượng, anh ta cười lạnh nói: "Lâm Miểu Miểu, thì ra cuộc sống của cô khổ như vậy sao.”
Khi nhìn thấy Lucas, anh ta cười một cách khinh thường nói: "Từ khi nào mà cô lại tốt bụng đến mức giúp người khác nuôi con vậy?"
Lucas là con của chủ nhà cũ của tôi.