Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỗi nửa đêm một câu chuyện quỷ dị (Quyển 1) - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:21:24
Lượt xem: 37

Gà ngoài sân mới gáy lần đầu, nhiều nhất cũng chỉ khoảng bốn, năm giờ sáng, Mã đồ tể lại một lần nữa gõ cửa nhà ông nội tôi.

Ông nội tôi vẫn đang ngáy rất to. Tôi mơ màng dậy mở cửa, chưa kịp nhìn rõ ai thì Mã đồ tể đã hổn hển hỏi: "Ông nội cháu đâu? Ông ấy dậy chưa?"

Xem ra Mã đồ tể là hoảng đến hồ đồ rồi, dù hôm qua mất ngủ thì cũng không ai dậy sớm như vậy.

Tôi nói: "Ông nội cháu chưa dậy đâu. "Mã đồ tể vừa bước vào cửa đã mang theo hơi lạnh buổi sáng, khiến tôi rét run ôm lấy cánh tay, không dám đến gần. Mã đồ tể khoảng ba mươi tuổi, do nguyên nhân công việc mà được ăn uống đầy đủ, tóc ngắn đen bóng như bôi mỡ heo. Lúc ấy đang là cuối thu, sương mù ngoài trời rất dày, Mã đồ tể đầu đầy sương bước vào nhà, trông như qua một đêm tóc xanh đã thành tóc trắng, làm tôi giật cả mình.

Mã đồ tể cười áy náy, khẩn trương hỏi: "Ông nội cháu đâu? Mau gọi ông ấy dậy, ông có việc gấp tìm ông ấy."

Ông nội tôi ở trong phòng nghe tiếng Mã đồ tể, liền lớn tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy, Mã đồ tể?"

"Có chuyện lớn rồi. Anh Nhạc Vân, có chuyện lớn rồi. "Mã đồ tể hình như rất lạnh, răng va vào nhau lập cập.

"Chuyện gì? "Ông nội tôi vẫn rất bình tĩnh. Hai người họ cứ như vậy, cách cánh cửa mà nói chuyện với nhau, giống như quan lớn ngày xưa triệu kiến dân thường.

"Thật là kỳ quái! "Mã đồ tể khạc một bãi đàm trên đất, rồi dùng đế giày chà đi, nói: "Vợ tôi sinh rồi!"

"Sinh rồi là chuyện tốt mà."

"Nhưng anh không thấy lạ sao? Sớm không sinh, muộn không sinh, lại sinh đúng lúc này. Chắc chắn là do quỷ gầu tre giở trò rồi. Anh Nhạc Vân, anh nói có phải không? "Mã đồ tể giậm chân nói.

Trong phòng không có tiếng đáp lại.

"Anh Nhạc Vân, anh nói gì đi chứ." Mã đồ tể sốt ruột nói.

Cửa phòng mở ra, ông nội khoác áo bước ra, không thể tin hỏi lại: "Vợ cậu sinh đúng lúc này à?"

"Anh Nhạc Vân, loại chuyện này tôi có thể lừa anh sao? "Mã đồ tể nắm c.h.ặ.t t.a.y ông nội. Khi đó tay ông nội chưa khô cằn như vỏ cây thông, nhưng đã có rất nhiều vết chai, nắm tay ai cũng có thể làm đau người ta. Đó vốn là đôi tay lao động của một nông dân chất phác điển hình, nhưng lại biết bấm tay tính quẻ lợi hại hơn cả đạo sĩ đoán mệnh. Chỉ cần biết chính xác giờ sinh của đứa trẻ, đôi tay ông có thể tính được cả kiếp trước kiếp này của đứa trẻ, thậm chí còn tính được khi sinh là đầu ra trước hay chân ra trước, ra ngửa hay ra úp.

Ngày tôi sinh ra, cha tôi đến nhà ông nội đốt pháo báo tin mừng, ông nội hỏi giờ sinh của tôi, bấm ngón tay tính toán, nói: "Con mau về xem tay đứa trẻ, xem tay trái của nó có bị cong sang một bên không. "Cha tôi nói vì quá vui nên chưa kịp xem kỹ. Ông nội đẩy cha tôi ra cửa, nói: "Mau về đi, xem tay đứa trẻ có sinh ra thuận hay không, nếu đúng thì ta phải làm bùa bảo vệ nó. "Cha tôi về nhà xem, thấy tay tôi quả nhiên cong sang bên cạnh, lòng bàn tay úp vào không chạm được ngực. Sau này ông nội dùng cách rất lạ để chữa tay tôi, chuyện này để sau này có dịp sẽ kể tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/moi-nua-dem-mot-cau-chuyen-quy-di-quyen-1/chuong-2.html.]

Hãy văn minh khi đọc truyện tại Monkeyd.vn và page chính thức

Mã đồ tể nói: "Tôi từ nhà anh về, còn chưa đến cổng, thì Lan Lan đã từ trong phòng đi ra. Cô ấy thấy tôi liền trách móc, nói: 'Vợ anh sắp sinh mà không thấy anh đâu, mau đi tìm hai miếng vải tã để quấn đứa trẻ.' Tôi còn tưởng Lan Lan đùa, chạy vào nhà thấy đúng là vợ đã sinh rồi. Mấy cô bác hàng xóm đang giúp đỡ, loạn hết cả lên. Tôi lúc đó liền choáng váng, sao có chuyện trùng hợp vậy!"

"Đúng vậy! "Ông nội nói.

"Anh Nhạc Vân, anh phải giúp tôi, tôi lo muốn c.h.ế.t rồi. Nếu trong bảy ngày không giải quyết xong, e rằng đứa con trai này của tôi cũng không giữ được. " Mã đồ tể quỳ xuống.

Ông nội vội đỡ gã dậy, giọng khàn khàn nói: "Xem ra chúng ta phải dùng đến biện pháp mạnh rồi. Nếu muốn dồn cậu vào đường cùng, cậu cũng chỉ còn cách dùng các độc ác nhất để đáp trả nó."

Mã đồ tể vừa khóc vừa hỏi: "Đừng nhìn con bò bình thường hiền lành, nếu hổ tấn công con của nó, nó cũng sẽ dùng sừng đấu với hổ. Nếu nó thật sự muốn lấy mạng con trai tôi, tôi cũng có thể làm bất cứ chuyện gì."

Ông nội gật đầu, dặn gã như vậy như vậy. Mã đồ tể chăm chú ghi nhớ.

Vừa lúc mấy hôm nay bà nội (cũng chính là bà ngoại) không có nhà, bà đi sang nhà em gái chơi. Hai cậu của tôi đều ở trường nội trú, bình thường ở nhà chỉ có tôi và ông nội. Tôi nghe ông nội nói tối nay sẽ ra ngoài bắt quỷ, liền ầm ĩ đòi đi theo. Ông nội không đồng ý. Tôi năn nỉ mãi, nói ở nhà một mình càng sợ hơn, nếu gặp quỷ không có ai bảo vệ, thà đi theo ông, có ông bảo vệ thì không sợ nữa. Ông nội nghe tôi nịnh thì cười, đành gật đầu đồng ý. Ông nội ngược lại còn an ủi tôi: "Cùng đi còn có mấy thanh niên khỏe mạnh, không phải sợ."

Trời sập tối, Mã đồ tể dẫn theo bảy tám người đàn ông gan dạ trong làng, ai nấy đều buộc một mảnh vải đỏ tươi trên tay. Ông nội cũng buộc một cái, lại buộc cho tôi một cái. Mọi người cùng nhau chuẩn bị ăn tối, trên bàn có rượu thịt do Mã đồ tể mang tới. Tôi cũng ngồi bên cạnh, thèm thuồng nhìn đồ ăn, nhưng trên bàn không có đũa, liền xung phong: "Để con đi lấy đũa."

Ông nội nói: "Không cần lấy đũa, mọi người rửa tay sạch rồi dùng tay ăn."

Tôi ngạc nhiên: "Tại sao lại không dùng đũa?"

Mã đồ tể giải thích: "Ông cháu nói đúng đấy. Chúng ta không thể dùng đồ mà linh hồn đã sử dụng, nếu không khi đối phó với quỷ gàu tre sẽ gặp rắc rối."

Tôi nghĩ lại, đũa đúng là đồ linh hồn đã dùng qua. Theo phong tục chỗ chúng tôi, mỗi năm vào dịp Tết, trên bàn ăn sẽ đặt thêm vài đôi đũa, mẹ nói đó là để cho tổ tiên đã mất sử dụng, là cúng tổ tiên. Cảnh tượng đó giống như các nhà sư trong chùa dâng lên Phật một bát rau hay một bát cơm trắng. Điều này khiến tôi mỗi lần ăn Tết đều không thể tập trung, thỉnh thoảng lén liếc nhìn chỗ để đũa, luôn cảm thấy chỗ đó có người vô hình ngồi ăn cơm cùng tôi. Khi tôi giơ đũa lên gắp thức ăn cũng phải cẩn thận, sợ giành mất phần của họ.

Mấy người đàn ông trong thôn cũng không khách sáo, xắn tay áo lên gắp thịt trong bát bỏ vào miệng nhai, dáng vẻ rất hùng hổ. Tôi lập tức bị không khí này làm ảnh hưởng, cảm thấy việc đi bắt quỷ rất anh dũng, như các liệt sĩ cách mạng không khuất phục trước lưỡi d.a.o của kẻ thù. Tôi tự hào mình còn nhỏ như vậy đã rất dũng cảm, thực sự đáng khen, nhiệt huyết sôi trào, hăm hở muốn cùng họ bắt quỷ hại người quy án. Tôi hăng hái xắn tay áo lên, thò tay vào bát thịt béo ngậy, nghĩ thầm tiếc là mình không biết uống rượu, nếu không uống chút để lấy can đảm cũng tốt.

Sau khi ăn xong, Mã đồ tể phát cho mỗi người một cái cuốc mới tinh, trên cán cuốc cũng buộc một mảnh vải đỏ tươi giống như trên tay, nhưng tôi thì không có. "Cháu chỉ cần đứng bên cạnh xem là được, "Mã đồ tể nói, "Trẻ con luyện can đảm cũng tốt, một người đàn ông chân chính không sợ trời không sợ đất, sau này chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng."Tôi biết gã nói vậy là đang nịnh nọt ông nội, nhưng tôi không bận tâm.

Ông tôi lấy ra một mảnh giấy vàng hình vuông, trên đó viết những ký hiệu ngoằn ngoèo bằng bút lông, trông như những lò xo biến dạng. Tôi không hiểu. Ông tôi dùng tay chấm rượu còn dư lại rồi vẩy lên giấy vàng, sau đó nói: "Mọi người đã chuẩn bị xong chưa? Cùng nhau xuất phát thôi."

Ánh trăng ngoài trời vẫn lạnh lẽo và yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cú mèo kêu trên ngọn cây xa xa.

 

Loading...