Mối hận truyền kiếp - 6
Cập nhật lúc: 2024-06-12 10:40:04
Lượt xem: 1,755
“Ta nhất định phải đi!”
Ánh mắt ta kiên định đến mức khiến tim Tần Diên Ngọc đập thình thịch.
“Tần Diên Ngọc, ta là một người c--hết quay lại từ địa phủ, ngươi cho rằng ta sợ cái gì?”
"..." Tần Diên Ngọc im lặng.
Ta xuống xe ngựa, ôm n.g.ự.c bước ra cửa.
Tần Diên Ngọc đuổi kịp: "Diên Diên, trẫm hứa sẽ để nàng chôn cất Kim An, với điều kiện nàng phải trở về kinh thành với trẫm vào sáng sớm ngày mai."
Ta sửng sốt và nhìn chằm chằm vào Tần Diên Ngọc. Hắn bị điên à?
Ta đã c--hết rồi, hắn còn cho rằng ta có thể cùng hắn hồi cung để tiếp tục ở cùng hắn sao?
Trong đầu ta lóe lên một ý nghĩ xấu xa: “Được rồi, ta bị thương, không chịu được va chạm nên ta sẽ thu xếp đi đường thủy.”
Tần Diên Ngọc mừng rỡ gật đầu: "Trẫm sẽ phái người sắp xếp ngay!"
16
Ta tìm thấy từng mảnh t.h.i t.h.ể của Kim An và chôn chất chàng.
Ta quỳ trước mộ chàng, khóc lóc thảm thiết: “Thiếp xin lỗi, kiếp này thiếp nợ chàng. Chàng hãy đợi thiếp, kiếp sau thiếp sẽ bù đắp cho chàng”.
Tần Diên Ngọc đứng từ xa, hắn lắng nghe lời ta nói, nắm chặt tay. Ta biết hắn đang kìm nén cơn giận của mình.
Nhưng bây giờ ta không còn quan tâm hắn nghĩ gì, cũng không cần hành động theo ý hắn nữa. Người không có tình yêu thì không sợ hãi. Tốt nhất là hắn nên tức giận đi.
Ta rắc một bát canh Mạnh Bà trước mộ Kim An: "Kim An, kiếp sau chúng ta sẽ không uống canh Mạnh Bà. Kiếp này chàng đã âm thầm làm quá nhiều cho thiếp. Kiếp sau, thiếp sẽ yêu chàng nhiều hơn."
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tần Diên Ngọc lao tới bế ta lên, buộc ta phải nhìn hắn.
Hắn điên cuồng đến mức không thể tin được: “Diên Diên, trẫm là tướng công của nàng, nàng sao có thể bình tĩnh trước mặt trẫm như vậy? Nàng có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của trẫm không?”
Ta sửa lại hắn: “Không, Kim An mới là tướng công của ta. Ta đã mặc hỉ phục với chàng, còn người và ta thì chưa.”
Đôi mắt hắn đỏ ngầu đến đáng sợ: “Nàng còn bái đường với trẫm, nên không tính. Giữa nàng và trẫm có chuyện gì mới tính! Khi trẫm trở về cung, trẫm sẽ bái đường với nàng. Tướng công của nàng chỉ có thể là trẫm, dù sống hay c--hết ."
Ta nhìn Tần Diên Ngọc, cảm thấy hắn cũng không cách đ--iên cuồng bao xa.
17
Vào ngày cuối cùng của cuộc đời, ta và Tần Diên Ngọc đi thuyền và đường thủy trở về kinh thành.
Ta dựa vào lan can nhìn phong cảnh hai bên bờ biển.
Thế gian này rất đẹp, nhưng Kim An và ta chỉ biết quanh quẩn bên Tần Diên Ngọc trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, chúng ta chưa bao giờ dừng lại để ngắm nhìn những cảnh đẹp trên thế gian.
Tần Diên Ngọc cầm áo choàng đi tới, choàng qua vai ta: "Diên Diên, vết thương của nàng còn chưa lành, nàng vào trong khoang tàu nghỉ ngơi đi."
Ta lạnh lùng từ chối: “Không cần.”
Tần Diên Ngọc không còn thuyết phục ta quay về khoang tàu nữa, hắn đứng bên cạnh ta nhìn lại quá khứ giữa ta và hắn:
"Diên Diên, cả đời này trẫm chỉ yêu nàng, trẫm muốn dành cho nàng những điều tốt đẹp nhất, tất cả tình yêu và phượng vị (vị trí của Hoàng hậu) của trẫm.
“Nhưng các đại thần không muốn, bọn họ ép ta nạp phi tần để lấp đầy hậu cung, bọn họ nói địa vị của nàng thấp kém, không thể làm hoàng hậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/moi-han-truyen-kiep/6.html.]
“Ngôi vị hoàng đế của trẫm chưa ổn định, nên trẫm phải giả vờ đưa nữ nhi của các đại thần vào hậu cung, nhưng ta chưa bao giờ sủng ái ai trong số họ.
“Những gì người ngoài nhìn thấy đều không đúng sự thật, trẫm tuyên bố sủng hạnh bọn họ, nhưng thực sự trẫm chỉ ngủ chung giường với thôi chứ chưa bao giờ chạm vào họ.
“Trẫm đem nàng vào lãnh cung, một phần vì trẫm ghen, muốn để nàng suy ngẫm trong lãnh cũng nhưng một phần cũng là vì muốn bảo vệ nàng.
“Trong hậu cung có rất nhiều phi tần muốn g--iết nàng, trẫm vốn tưởng rằng đày nàng vào lãnh cung, bọn họ sẽ không chĩa mũi dùi vào nàng nữa, nhưng trẫm đã sai rồi.
“Kế hoạch ban đầu của trẫm là đợi đến khi nàng mang thai cốt nhục của trẫm, mẫu thân quý giá như long tự, lúc đó ta có thể đưa nàng ra khỏi lãnh cung, chính đáng phong nàng làm quý phi, khi nàng sinh long tự, ta có thể lập nàng làm Hoàng hậu.
“Ai mà ngờ được nàng lại bỏ rơi ta như thế và c--hết thảm hại như vậy.”
Ta không hề bị lời nói của Tần Diên Ngọc lay động, chỉ cười nhạo nói: “Vậy ngươi, hoàng đế, hèn nhát đến mức ngay cả nữ nhân ngươi nói yêu cũng không bảo vệ được.
"Trước đây ta và Kim An dùng m.á.u thịt của mình để bảo vệ ngươi, nhưng còn ngươi thì sao? Rõ ràng ngươi có quyền năng tối cao, nhưng ngươi lại giống như một kẻ lãng phí."
"Im đi, đừng nói với trẫm như vậy!" Tần Diên Ngọc trở nên tức giận vì xấu hổ.
Ta ngừng nói và nhìn về phía mặt nước.
Khi thuyền đến nơi có sóng lớn, ta rút trong tay áo ra một con d.a.o găm và dùng trái tay bắt Tần Diên Ngọc làm con tin trong lúc hắn không để ý.
Con d.a.o găm kề vào cổ hắn và đã quá muộn để các ám vệ có thể cứu hắn.
Tần Diên Ngọc kinh ngạc: “Diên Diên, nàng muốn g--iết tướng công của mình sao?”
“Không.” Ta sửa lại hắn: “Ta muốn g--iết hoàng đế, ngươi không xứng với hai chữ tướng công.”
18
Ta ép Tần Diên Ngọc về phía đuôi thuyền:
"Tần Diên Ngọc, ta đã c--hết rồi. Nếu như ngươi vẫn mơ mộng cùng chung sống với ta, sao chúng ta không cùng nhau c--hết đi."
Ta vừa dứt lời, một vũ khí ẩn giấu đã bay tới và b.ắ.n vào cánh tay ta.
Ta ngả người ra sau.
"Diên Diên." Tần Diên Ngọc nắm lấy tay ta, muốn kéo ta lại.
Với một bàn tay mạnh mẽ, ta kéo hắn xuống nước.
"Tõm!"
Ta và hắn cùng rơi xuống nước.
Khi thấy vậy, vệ binh đã nhảy xuống nước để cứu hắn.
Tần Diên Ngọc nắm lấy tay ta và kéo ta vào vòng tay hắn.
Môi hắn phủ lên môi ta, ta nghĩ chắc hắn đ--iên rồi nên mới không muốn lên thuyền vào lúc này.
Ta biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Ta giơ con d.a.o găm lên và đ.â.m vào n.g.ự.c hắn.
Vết m.á.u bị nước cuốn trôi, hắn dường như biết mình sẽ không thể sống sót, hắn nắm lấy tay ta rút con d.a.o găm trên n.g.ự.c ra rồi đ.â.m ta.
"Bụp--"
Máu tràn ra từ miệng ta, ta và Tần Diên Ngọc không thở nỗi. Ta nhìn thấy nụ cười trên môi hắn, rồi hắn ôm ta thật chặt không muốn buông ra.