Mỏ Hỗn Phản Kích - Chương 9: FULL
Cập nhật lúc: 2024-09-21 17:10:53
Lượt xem: 2,590
Lư Tiêu bị mắng đến mức không đỡ nổi, đành phải bật chế độ kiểm duyệt bình luận.
Thực ra xóa tài khoản mới là cách tốt nhất để tránh bị mắng, nhưng tôi biết hắn ta không nỡ.
Nửa năm nay, hắn ta luôn bắt tôi dùng tài khoản chính để kéo traffic cho hắn ta, mới thuận lợi có được mấy chục nghìn follow.
Thực ra Lư Tiêu hoàn toàn không biết edit video, mỗi lần đều là tôi giúp hắn ta nghĩ chủ đề, ngay cả video cũng là do tôi edit xong rồi gửi cho hắn ta.
Khiến hắn ta ảo tưởng rằng chỉ cần đứng đó, traffic và người hâm mộ sẽ tự động tìm đến hắn ta.
Tôi đoán chắc hắn ta cũng kiếm được một ít, nên khi tôi khuyên hắn ta nên tập trung học hành, sau này tìm một công việc tốt, hắn ta mới dám mạnh miệng nói với tôi:
"Không cần đâu, anh không giống những người bạn học khác, sau này anh làm hot boy mạng là được rồi."
Tôi nói với hắn ta rằng đây hoàn toàn không phải là kế hoạch lâu dài: "Em vẫn cảm thấy có một công việc chính ổn định mới yên tâm."
Lúc này hắn ta sẽ luôn lảng tránh một cách thuần thục, dùng những lời ngon tiếng ngọt để dẫn tôi sang chủ đề khác.
Bây giờ, tôi muốn xem xem, hắn ta định bảo vệ cái tài khoản này như thế nào.
Lư Tiêu thấy không thể cứu vãn được nữa, trốn chui trốn nhủi cả tuần liền, mới lại đăng một video thăm dò.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Nhưng khu bình luận hoàn toàn không nương tay với hắn ta.
"Cái thứ gì vậy, edit như quần què."
"Anh dùng ngón chân để edit video à?"
"Anh đã xin lỗi Khổng Tiểu Vũ và những cô gái kia chưa? Lại đến làm bẩn trang chủ của tôi à?"
"Trời ơi, tôi lại xem được bài đăng của tên sở khanh, xui xẻo quá!"
Mặc dù Lư Tiêu liều mạng xóa bình luận, nhưng vẫn không nhanh bằng tốc độ của cư dân mạng.
Không lâu sau, bài đăng này đã bị report và biến mất.
Trên một nền tảng mạng xã hội nào đó còn có một liên minh anti tra nam, có người đã đăng chuyện này lên đó.
Ngay lập tức, cả trăm cô gái đồng loạt hành động, report đến mức tài khoản của Lư Tiêu bị khóa.
Tôi cũng xóa hết những video liên quan đến hắn ta, tiện thể sửa luôn phần giới thiệu trên trang chủ tài khoản.
"Từ nay sẽ nhận mọi bài đăng tố cáo tra nam."
-
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mo-hon-phan-kich/chuong-9-full.html.]
Hết đường xoay xở, Lư Tiêu lại dùng số điện thoại khác để quấy rối tôi.
"Bây giờ tôi đã bỏ lỡ thời điểm vàng để xin việc rồi, chắc chắn là không tìm được việc nữa, tài khoản cũng bị khóa, em bảo tôi sống sao bây giờ?"
"Liên quan gì đến tôi." Giờ nghe thấy giọng Lư Tiêu là tôi thấy buồn nôn.
"Khổng Tiểu Vũ, em có biết bây giờ tôi đang ở đâu không!" Lư Tiêu gào lên, "Tôi đang ở trên sân thượng của trường."
"Dù sao sau này tôi cũng tiêu đời rồi, nếu em không chia cho tôi một nửa số tiền kiếm được, tôi sẽ nhảy xuống giống mẹ em, để em hối hận cả đời!"
Tôi xoa xoa thái dương: "Lư Tiêu, anh thực sự có thể khiến tôi hối hận cả đời đấy — hối hận vì lúc đó đã nghĩ anh là người đáng tin cậy, kể cho anh nghe chuyện gia đình tôi."
"Đừng nói mấy thứ này với tôi, tôi thực sự sắp nhảy rồi, em có đưa tiền không —"
"Nhảy đi nhảy đi, trời lạnh rồi tôi còn có thể vun thêm đất cho anh."
Không muốn dây dưa với hắn ta nữa, tôi cúp máy và chặn số luôn.
Nói thật, nếu Lư Tiêu có gan làm vậy, từ nay tôi sẽ không gọi là Khổng Tiểu Vũ nữa.
Quả nhiên, hắn ta hoàn toàn không chết.
Không lâu sau, hắn ta lại không từ bỏ ý định, tìm luật sư, gửi giấy triệu tập của tòa án cho tôi.
Được thôi, vừa hay, tôi nhân cơ hội này liệt kê tất cả số tiền đã tiêu cho hắn ta, rồi bắt hắn ta bồi thường thêm tiền tổn thất tinh thần.
Sau đó, tôi thắng kiện không chút nghi ngờ, Lư Tiêu buộc phải xin lỗi tôi trước mặt mọi người.
Khi bước ra khỏi tòa án, mặt hắn ta tái mét: "Số tiền đó là do em tự nguyện đưa cho anh, sao có thể đòi lại chứ?"
Haiz, cuộc sống thật nhàm chán, trâu ngựa chỉ bảo con người.
"Tôi xin anh đấy, đã giả làm người thì giả cho giống một chút, đừng mở mồm ra là lộ tẩy."
Không đợi Lư Tiêu nói thêm gì nữa, tôi phẩy tay.
"Hy vọng đây là lần cuối cùng tôi gặp anh."
Đi được một đoạn xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chị luật sư vỗ nhẹ vào tôi: "Yên tâm đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Tôi gật đầu.
Bàn tay đã vứt rác, cuối cùng cũng có thể rảnh rang để nhận quà rồi.