MỘ CHỦ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-06-02 11:09:55
Lượt xem: 159
15.
Ngoại truyện về Ngô Lam
Ngô Lam sinh ra ở một ngôi làng nhỏ trên núi.
Mẹ cô mất từ rất sớm, cha cô cưới mẹ kế và sinh ra một cô em gái.
Gia đình rất nghèo nhưng cô lại đứng nhất huyện vào năm cô tốt nghiệp cấp 2, trường cấp 3 trong tỉnh sẵn sàng tuyển cô vào lớp chọn.
Nhưng mẹ kế đã giúp cô từ chối.
Mẹ kế nói: “Nhà tôi nghèo, không đủ tiền đóng học phí.”
Mẹ kế cũng tìm cho cô một mối, một ông già độc thân ở làng bên có ba người vợ đã c.h.ế.t trước ông, đang lấy tiền ra để mua người thứ tư.
Ngô Lam biết cha và mẹ kế muốn để lại toàn bộ số tiền cho em gái.
Thế là cô không được đến trường nên phải lấy một ông già độc thân c.h.ế.t sớm.
Em gái thực ra còn chưa biết gì, còn nhỏ đã được chiều chuộng cho đến khi lớn lên, trong kỳ nghỉ hè, cô ấy không hề dừng lại, còn lôi kéo Ngô Lam đến hồ nước để bơi.
Tai nạn xảy ra bất ngờ.
Hai chân em gái bị chuột rút, hai chân vùng vẫy vẫy trong nước.
Cô ấy hét lên, chị ơi, cứu em với.
Ngô Lam muốn cứu em gái mình.
Cô nhanh chóng cởi quần áo và lao xuống nước. Tuy nhiên, đúng lúc đó, một ý nghĩ đen tối đột nhiên bùng phát từ đâu đó trong cơ thể.
Nếu em gái mất đi, cô ấy sẽ không bị bán.
Ngô Lam bơi chậm lại. …
Em gái ch. ế. t đuối.
Về cơ bản, năm nào cũng có nhiều trẻ em bơi trong hồ bị c.h.ế.t đuối, người nhà sẽ không nhớ đến chuyện đó ngoại trừ việc thở dài và kể lại cho con cháu nghe.
Khi bố mẹ biết tin, họ đã lên xe và lao đến bệnh viện huyện vì chạy quá nhanh nên đã xảy ra tai nạn.
Cha cô c.h.ế.t ngay tại chỗ, còn mẹ kế cô phải nằm viện ba ngày nhưng không thể cứu được.
Ngô Lam đã trở thành trẻ mồ côi theo cách này.
Cô đã tự mình lo liệu mọi việc tang lễ.
Trong đêm tối, Ngô Lam nhìn ba bức ảnh, trong lòng thầm nói.
“Tôi là kẻ sát nhân.” ...Ngô Lam lấy hết tiền của gia đình, không nhiều nhưng cũng đủ để cô vào đại học.
Bằng cách này, Ngô Lam đã học hết cấp 3 và vào đại học với thành tích cao nhất.
Đi học đại học là lần đầu tiên cô xa nhà.
Bạn cùng phòng của cô đều đến từ các thành phố lớn và cô không hiểu họ nói gì.
Mọi người đều không thích cô ấy nên cô ấy giữ mình. May mắn thay, cô đã quen với việc từ nhỏ cô chưa bao giờ được yêu thương nên mới có thể sống như thế này.
Mối quan hệ trong ký túc xá thực ra không tốt.
Mọi người đều thân thiện một cách công khai nhưng lại lén lút nói xấu.
Chỉ có kẻ ngốc tên Nguyễn Nguyễn mới cho rằng mối quan hệ trong ký túc xá rất hòa hợp.
Cô là một cô gái hoàn toàn trái ngược với Ngô Lam, cô là người hướng ngoại, tốt bụng, nhút nhát và cực kỳ đơn giản.
Cô rất vui khi được làm đẹp mỗi ngày.
Khi gặp gián, Nguyễn Nguyễn sẽ khóc lên và nấp sau lưng cô.
…Bộ dáng đó khiến Ngô Lam nhớ đến em gái mình.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Ngô Lam phải giúp Nguyễn Nguyễn g. i. ế. t con gián.
Chuyện nhỏ nhặt như vậy lại khiến Nguyễn Nguyễn ngưỡng mộ.
Cô nghe thấy Nguyễn Nguyễn đang tranh luận sôi nổi trước mặt Mạnh Lệ Nhi và Tần Tiêu: "Chị Lam là một người rất tốt. Đừng thành kiến với chị ấy."
Ngô Lam lắc đầu, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp.
Cảm giác này đã khống chế cô và khiến cô không thể nhắm mắt làm ngơ khi Nguyễn Nguyễn đang khóc một mình.
Cô hỏi Nguyễn Nguyễn: “Em bị sao vậy?”
Nguyễn Nguyễn khóc đến nước mũi chảy ra, kể lại chuyện bị chủ tịch hội sinh viên lừa tình lừa tiền.
Quá ngốc.
Trên đời này quả thực không thiếu nữ nhân ngốc nghếch.
Ngô Lam căn bản không muốn quan tâm. Nhưng không hiểu sao khi cô nhìn thấy hội trưởng hội sinh viên đang đi một mình trong ngõ cô bước tới một cách bất ngờ.
… Việc lấy lại tiền thật đơn giản.
Loại nam sinh đại học bình thường này, dù có khí chất đến đâu, thực chất cũng chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch với trái tim đầy dục vọng và dâm đãng.
Ngô Lam thì khác, cô ấy thực sự là người đã mang theo ba mạng sống.
Ngô Lam ném lại số tiền mình đã lấy cho Nguyễn Nguyễn.
Nguyễn Nguyễn vô cùng ngạc nhiên, phản ứng của cô là đưa tiền cho Ngô Lam.
...Trên đời làm sao lại có người ngu ngốc như vậy.
Ngô Lam không nói nên lời, cô không muốn, liền kéo cô đến cửa hàng.
Nguyễn Nguyễn dùng số tiền lấy lại để mua cho Ngô Lam một bộ quần áo.
Chiếc váy trắng, đôi giày trắng và bảng giá khiến Ngô Lam sợ hãi đến mức muốn vứt chúng đi.
Quá đắt, quá đắt.
Cô ngăn Nguyễn Nguyễn không cho trả tiền, nhưng Nguyễn Nguyễn đã lao ra khỏi cô.
"Chị Lam, chị không biết mình mặc bộ đồ này đẹp đến thế nào đâu. Tôi tuyên bố chị là Lưu Diệc Phi. Dù sao thì sinh nhật chị cũng sắp đến rồi nên đây là quà sinh nhật của tôi dành cho chị!"
…
Trước đây, Ngô Lam chưa bao giờ cảm thấy xinh đẹp.
Cha mẹ cô sẽ chỉ kêu cô là hàng phải bồi thêm tiền.
Cô ấy cũng chưa bao giờ có ngày sinh nhật.
Đây là món quà sinh nhật đầu tiên cô được nhận trong đời.
… Nhưng sự đau khổ trên thế giới là vô tận, và nó sẽ không thể khá hơn chỉ vì một chút ánh sáng.
Ví dụ, giáo sư của cô sẽ nở một nụ cười dâm đãng khi cô yêu cầu anh ta cấp chứng chỉ thực tập vô số lần.
Anh ta chỉ vào đùi mình: “Muốn tốt nghiệp à? Vậy thì ngồi lên đi.”
Hơn nữa, sinh nhật Nguyễn Nguyễn cũng sắp đến, Ngô Lam cũng muốn tặng quà sinh nhật cho cô.
Cô không có tiền nên đi làm bán thời gian ở một quán bar và cuối cùng lại gặp lại chủ tịch hội sinh viên.
Hắn uống quá nhiều, lần đầu tiên không sợ cô, hắn chặn cô lại trong một con hẻm vắng sau khi cô tan làm.
"Thật kinh tởm, Ngô Lam bề ngoài thì là học sinh đứng đầu nhưng lại bí mật làm việc bán thời gian ở đây."
“Cậu nghĩ Nguyễn Nguyễn nếu biết được chuyện này, người chị gái tốt nhất của cô ấy thực ra lại là cô gái ngồi trên phòng bao!"
Người đàn ông say rượu tiến tới gần Ngô Lam.
“Ôi trời, sao sắc mặt cô khó coi thế?”
Đột nhiên hắn bật cười. "Tôi hiểu rồi - cô không thích Nguyễn Nguyễn phải không? "
“Thật kinh tởm, thật kinh tởm, khi về tôi sẽ nói cho cô ấy biết chuyện kinh tởm này..."
Bang.
Khi Ngô Lam kịp phản ứng, chai rượu trong tay cô đã đập vào sau đầu hội trưởng hội sinh viên.
Người đàn ông ngã xuống như một cái bao bị vỡ.
Ngô Lam ngơ ngác nghĩ.
Đây là mạng sống thứ tư trên lưng cô.
...
Camera giám sát trong con hẻm đó đã bị hỏng từ lâu.
Ngô Lam vứt xác hội trưởng hội sinh viên.
Cô ấy là một sinh viên y khoa, điều này mang lại cho cô ấy một số lợi thế.
Nhưng trước khi bộ quần áo bảo hộ đẫm m.á.u được vứt đi, Mạnh Lệ Nhi đã nhìn thấy.
Cứ nhìn thì nhìn thôi, Ngô Lam nghĩ.
Cô biết sớm muộn gì mình cũng sẽ bị tìm thấy.
Cho đến lúc đó, hãy cứ làm những gì mình muốn làm.
...Ngô Lam gửi tin nhắn cho giáo sư của mình và hẹn gặp nhau ở bờ sông.
Khi người hướng dẫn hào hứng đến, Ngô Lam vốn đã chuẩn bị từ lâu đã biến anh ta thành một xác c.h.ế.t trôi trên sông.
Vâng, số năm.
Khi trở lại trường học, Ngô Lam nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mo-chu/chuong-7.html.]
Cảnh sát đang tìm người để thẩm vấn xung quanh trường và họ cũng đang điều tra chủ tịch hội sinh viên.
Trở lại ký túc xá, Nguyễn Nguyễn chạy tới, đưa một túi nặng cho Ngô Lam.
“Chị Lam, chị cầm cái này đi nhanh đi.”
Túi rất nặng, Nguyễn Nguyễn lấy hết tiền mặt ra.
Ngô Lam có chút kinh ngạc.
"Cậu biết cái gì rồi?"
Nguyễn Nguyễn lắc đầu, hai mắt đỏ hoe: "Cái gì cũng không biết, Lam tỷ, chị nhanh rời đi đi."
Trên thực tế, Ngô Lam đã nghĩ đến việc rời đi.
Đêm đó, cô nằm trên giường và suy nghĩ rất nhiều.
Cảnh sát sẽ tìm ra cô, họ sẽ hỏi về động cơ gây án, nên có thể sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm ra Nguyễn Nguyễn.
Những vết sẹo đầy bụi đó sẽ lại lộ ra, những bức ảnh chụp Nguyễn Nguyễn sẽ lại được lấy ra làm bằng chứng cho vụ án.
Ngô Lam không muốn điều này.
Cô hứa sẽ bảo vệ cô ấy. Hơn nữa, có thể đi đâu?
Bất kể ở đâu, sẽ luôn bị phát hiện.
Vì thế vào sáng sớm ngày hôm đó, Ngô Lam bước ra khỏi cửa một cách nhẹ nhàng và khéo léo.
Nguyễn Nguyễn bị cô đánh thức.
Cô buồn ngủ hỏi: “Chị Lam, sao vậy?”
Ngô Lam nhẹ nhàng nói: “Không có gì, cậu ngủ ngon nhé.”
Ngô Lam đi lên sân thượng.
Mọi chuyện kết thúc ở đây với cô ấy.
Vì vậy, ngày hôm đó, Ngô Lam mặc chiếc váy trắng mà Nguyễn Nguyễn tặng cho cô, rơi xuống như một con chim trắng bị gãy cánh.
16.
Nhiều năm sau, Nguyễn Nguyễn tốt nghiệp.
Cô tìm thấy một cuốn sổ trong phòng thí nghiệm cũ của Ngô Lam.
Đó là nhật ký của Ngô Lam.
[Ngày X tháng X năm X]
[Hôm nay cùng Nguyễn Nguyễn đi ăn bò bít tết, tôi không biết dùng d.a.o nĩa bị người phục vụ coi thường, Nguyễn Nguyễn là người dịu dàng lần đầu tiên tôi thấy cô ấy rất tức giận mắng người phục vụ, sau đó giúp tôi cắt thịt ra.]
[Ngày X tháng X năm X.]
[Trường học tổ chức giao lưu, tôi nghĩ sẽ không đi, sẽ không trang điểm.]
[Nguyễn Nguyễn cho tôi mượn váy, giúp tôi trang điểm.]
[Hôm đó có vài chàng trai hỏi tôi WeChat, tôi không nhớ chính xác.]
[Tôi chỉ nhớ rằng Nguyễn Nguyễn rất xinh đẹp.]
[Cô ấy nói cô ấy trang điểm theo phong cách nhóm Pussycat Doll, nhưng tôi không hiểu được.]
[Nhưng cô ấy hỏi tôi trông có ổn không. Tôi lập tức gật đầu mạnh mẽ: Nhìn rất đẹp!]
[Nguyễn Nguyễn ngày hôm đó uống rượu quá nhiều, dẫn tôi đi hát trên con đường vắng.]
[Ở phía xa, có những ánh đèn neon và những tòa nhà chọc trời cao chót vót.]
[Lần đầu tiên tôi cảm thấy thành phố này thật đẹp.]
[Ngày X tháng X năm X]
[Nguyễn Nguyễn đang yêu.]
[Tôi hơi cô đơn. Kết quả là lần đó khi tôi trở về ký túc xá, tôi nghe thấy cô ấy đang cãi nhau với bạn trai.]
[“Tại sao lại nói xấu chị Lam?” Bạn trai cô ấy nói: “Nguyễn Nguyễn, em tin trực giác của anh, Ngô Lam thật sự không phải là người tốt.”]
[Nguyễn Nguyễn nói: “Em muốn anh nói cho em biết cô ấy là người thế nào? Tôi không có mắt, không có tai hay không có não! Chúng ta kết thúc, đừng để tôi gặp lại anh!]
[… Nguyễn Nguyễn ngốc nghếch.]
[Tôi ngu ngốc đến mức không biết phải làm gì.]
[Ngày X tháng X năm X]
[Nguyễn Nguyễn nói, chúng tôi phải làm bạn cả đời.]
[Thật sự có thể sao?]
[Hôi thối, đen tối, tôi dơ bẩn.]
[Còn cô ấy thì sạch sẽ, xinh đẹp, tuyệt vời.]
[Chúng tôi có thể là bạn suốt đời được không?]
[Đừng hứa bừa với tôi.] [Tôi sẽ thực sự xem là thật.]
[Ngày X tháng X năm X]
[Vào ngày sinh nhật của tôi, Nguyễn Nguyễn bảo tôi ước một nguyện vọng.]
[Tôi nói, hi vọng có cơ hội có thể mang Nguyễn Nguyễn về quê hương.]
[Ở đó rất tồi tàn, nhưng cô ấy có thể nhìn thấy những ngôi sao mà cô ấy không thể nhìn thấy trong thành phố.]
[Những ngôi sao rất sáng, những ngôi sao rất đẹp. Khi mọi người ở trong bóng tối tột cùng cũng có thể nhìn thấy các vì sao, họ cảm thấy mọi thứ không đến nỗi tệ.]
[Nguyễn Nguyễn không hiểu ẩn dụ của tôi. Cô ấy nói một cách bất cẩn, cái này sao mà tính một nguyện vọng, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào khi kỳ nghỉ đến.]
17.
Mùa hè năm đó, Hứa Tiểu Nhiễm và Quý Chiêu gặp lại Nguyễn Nguyễn.
Cô ấy đi du lịch vùng núi cùng một nhóm bạn đồng hành và gặp hai người đang đi làm.
Nguyễn Nguyễn nhiệt tình mời bọn họ cùng nhau uống bia, vẫn là bộ dáng
vui vẻ.
Cô không chủ động nhắc đến chuyện cũ nên Hứa Tiểu Nhiễm và Quý Chiêu cũng không lên tiếng.
Đó là một ngày đẹp trời, họ ngồi trên núi ngắm nhìn bầu trời đêm vô tận. Có rất nhiều ngôi sao khổng lồ treo trên bầu trời.
Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên, ánh sao chiếu vào trên mặt cô.
Cô lẩm bẩm: “Thật là một ngôi sao sáng.”
Cô chợt khóc.
-Hoàn-