MINH ƯỚC MỘT ĐỜI - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:30:10
Lượt xem: 1,991
Ta và hắn vừa ăn uống vừa bàn chuyện, cuối cùng thuyết phục hắn để ta ở lại Ứng Châu.
"Ngài cho người khác giữ nơi này, chiếm giữ Ứng Châu và Thục Xuyên, đó là muốn tạo phản - " Ta ý tứ sâu xa vỗ tay hắn, "Nhiều năm qua, ngài không dám giao quyền Ứng Châu, chẳng phải vì sợ điều này. Nhưng ta là phu nhân của ngài, chỉ là nữ nhân, Tam Lang, ngài nghĩ thử xem có phải không?"
Tư Mã Tam Khuyết gật đầu đồng ý: "Dưới tay nàng chỉ có một Vệ Phong, hắn có thể thật sự giỏi giang, nhưng làm sao có thể cắn được miếng xương cứng Thục Xuyên?"
Ta làm vẻ khó xử: "Theo tình hình hiện nay, quả thực khó khăn. Nhưng nếu cho hắn mười vạn binh mã nữa, ta nghĩ, tương lai có thể mong đợi!"
Tư Mã Tam Khuyết cảnh giác: "Nếu hắn thật sự là tướng tài như nàng nói, người này nàng có thể kiểm soát được không?"
Ta lén liếc nhìn Vệ Phong đứng sau:
"Vệ Phong mới mười chín tuổi, tuy dũng mãnh, nhưng ngoài đánh trận, chỉ là thiếu niên không biết gì."
"Phu quân nếu không yên tâm, có thể phong hắn làm Thượng tướng quân, Vạn hộ hầu, dùng quan cao lộc hậu để thu phục."
"Cho ta thêm hai tướng mạnh nữa, như vậy, ở Ứng Châu sẽ có người kiềm chế hắn."
Tư Mã Tam Khuyết ừ một tiếng: "Cương nhu kết hợp, uy h.i.ế.p dụ dỗ, Vệ Phong dù đánh hạ Thục Xuyên, cũng không đáng sợ.
Quả nhiên, có phu nhân, trẫm như hổ thêm cánh."
Ta lặng lẽ uống rượu, trong tay áo lén nhìn Vệ Phong: "Xem! Bá Ước! Ta cho ngươi Vạn hộ hầu, Thượng tướng quân, ngươi thăng quan phát tài rồi!"
Vệ Phong trong ánh mắt cười nhẹ, ngay lập tức trở lại dáng vẻ của binh mã dũng, đeo kiếm đứng bên.
Sau khi ta và Tư Mã Tam Khuyết ăn xong bữa, hắn nắm tay ta bước ra khỏi doanh trại, bất ngờ bóp nhẹ eo ta:
"Chuyện chính đã nói xong, có phải nên sinh cho trẫm một đứa con trai rồi, hử?"
Lông tơ ta dựng đứng, nghiến răng nghiến lợi
Ta tính toán mọi cách, chẳng phải để không phải ngủ với tên cẩu nam nhân này, lập tức nghiêm mặt nói:
"Thiên hạ chưa định, làm sao có thể lo việc nhà! Ta cần điểm binh trở về Ứng Châu, ngài phải hành quân ngàn dặm tấn công Liêu Quốc, Tam Lang, chúng ta nào có thời gian nghĩ đến tình cảm nam nữ?"
Tư Mã Tam Khuyết thu lại ham muốn sắc dục: "Phu nhân nói đúng."
Ta nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Ngài cho ta mười vạn binh mã, ta còn phải điểm binh nữa~"
"Vậy trẫm tiễn phu nhân một đoạn."
Hắn nhìn thấy Vệ Phong đứng sau ta, ánh mắt thay đổi:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Tên thị vệ này, thật tuấn tú, vô cùng dũng mãnh, có phải hắn chính là Vệ Phong, Vệ Bá Ước?"
Ta toát mồ hôi lạnh: "Làm sao có thể. Vệ Phong nhỏ thó, đen đúa, không đáng chú ý. Nếu hắn không tự tiến cử với ta, ta cũng không để ý đến hắn. Ngài nghĩ, hắn làm thị vệ trước mặt ngài ba năm, ngài có nhớ hắn không?"
Tư Mã Tam Khuyết nhìn ta một lúc lâu, rồi cười bóp nhẹ mũi ta:
"Quả nhiên không nhớ - nàng nói vậy, trẫm yên tâm rồi. Nếu hắn trẻ trung, tuấn tú lại giỏi đánh trận, trẫm chắc sẽ ghen tuông."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/minh-uoc-mot-doi/chuong-6.html.]
Ta tránh sự thân mật của hắn, ngượng ngùng ho nhẹ.
Vệ Phong nhìn vào mắt ta, cũng đỏ mặt nhìn sang chỗ khác.
Bữa tiệc Hồng Môn này, ta không những toàn thân mà rút lui, còn lấy được từ Tư Mã Tam Khuyết mười vạn binh mã, hai viên đại tướng, năm mươi vạn thạch lương thảo.
Đồ đến tay, ta không quay đầu mà chạy về Ứng Châu, hát hò nhảy múa tổ chức tiệc suốt ba ngày.
Từ khi ta bỏ đi, ta chưa bao giờ dư dả như vậy!
Dù là xác khô trong mộ, nhưng hắn cũng có điểm tốt!
Trước mặt mọi người, ta trao bảo sách kim ấn, hai tay dâng cho Vệ Phong:
"Mười lăm vạn binh mã Ứng Châu, đều giao cho Thượng tướng quân điều khiển.
Hy vọng Thượng tướng quân sẽ thắng trận, khải hoàn trở về."
"Vệ Phong nguyện hết lòng, báo đáp ân tình của chủ công!"
8
Vệ Phong tiến về phía tây, Tư Mã Tam Khuyết Bắc phạt.
Ta ở Ứng Châu, luôn nhận được thư tín từ cả hai.
Tư Mã Tam Khuyết nói, Tống Bảo Bình sinh con trai, hắn có hậu duệ rồi, ta làm mẹ rồi.
Ta bực mình ném vào lò lửa.
Đồ điên, liên quan gì đến ta.
Thư của Vệ Phong là giấy thanh bạch, mỗi ngày đều báo cáo quân tình tiền tuyến, cuối thư có vài dòng.
"Qua trạm dừng, hoa nở muôn hồng nghìn tía, gửi một đóa thược dược, xin chủ công thưởng lãm."
"Đóng quân tại Quảng Nguyên, người già tặng mười cuộn gấm Thục, tặng chủ công may áo xuân."
"Đánh hạ Lãng Trung, dân chúng dâng biểu tượng lành, là một cây linh chi nghìn năm, ăn vào kéo dài tuổi thọ, chủ công hãy mau dùng."
"Tối qua có sao băng rơi xuống, lửa cháy rừng rực, rơi ở phía bắc Mộc Dã, thật là điềm lành, chúc mừng chủ công. Chú thích, đá sao đã được người dùng xe bò kéo về Tương Dương."
Ta viết thư nhắc nhở hắn: "Bá Ước, ngươi còn trẻ, đừng tin mấy chuyện linh tinh. Điềm lành gì, đều là giả, lừa người đó."
Vệ Phong: "Khởi bẩm chủ công, thật là điềm lành! Thần tận mắt thấy! Chủ công xuất thế, nên mới có nhiều điềm lành như vậy, chủ công sao có thể không tin?"
Ta bất đắc dĩ lắc đầu.
Đại tướng của ta hơi mê tín.
Vậy ta làm sao đây?