MINH ƯỚC MỘT ĐỜI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:28:29
Lượt xem: 2,387
Chưa đủ đâu.
Hắn cũng phải chết.
Cả nhà, quan trọng nhất là phải đoàn tụ đầy đủ.
Vì ta cố tình khiêu khích, Tư Mã Tam Khuyết quả nhiên giam ta vào lãnh cung.
"Ngươi điên rồi! Ta đã hai mươi tám tuổi, khó khăn lắm mới có đứa con này, ngươi lại muốn hại nó!"
"Ninh Hoan, vì tình xưa nghĩa cũ, ta đã nhẫn nhịn ngươi lâu lắm rồi, nhưng ngươi thật sự quá ghen tuông, mặt mũi khó coi."
"Lần đi săn này mùa xuân này ngươi không cần đi, cứ ở trong lãnh cung suy nghĩ lại sự bất trung bất hiếu của mình! Khi nào nghĩ thông suốt, khi nào đến gặp mặt xin lỗi Tống phu nhân!"
Trong lãnh cung, ánh trăng cô đơn lạnh lẽo.
Ta lấy áo giáp và mài kiếm.
Nửa đêm, ta thấy một bóng dáng mảnh khảnh lén lút tiến vào, đặt một bình rượu và bốn món ăn nhỏ lên cửa sổ, còn có một cành hoa hạnh đọng sương.
Ta gọi lại: "Ngươi là ai?"
Thiếu niên đỏ mặt quỳ xuống: "Tham kiến công chúa. Thuộc hạ là Vệ Phong."
"Nâng đầu lên."
Hắn ngẩng đầu nhưng không dám nhìn ta.
Ta giật mình kinh hãi.
Gương mặt này rõ ràng là thiếu niên trong giấc mơ thu thập xác cho ta!
Nhưng trong giấc mơ, hắn không phải là một tiểu thị vệ, mà là đại tướng chỉ huy tam quân.
Nếu đó là một giấc mơ tiên tri.
Tiểu thị vệ này, sau này hẳn là đại soái định thiên hạ.
Ta nhặt cành hoa hạnh chơi đùa:
"À~ Ta nhớ ra rồi, thỉnh thoảng ta nhận được hoa ở cửa sổ. Vệ Phong, tại sao ngươi tặng hoa cho ta?"
Vệ Phong cúi đầu lạy:
"Thuộc hạ vốn là người Từ Châu, khi còn nhỏ Từ Châu bị tàn sát, cha mẹ thuộc hạ đều mất, cô đơn không nơi nương tựa. May mắn gặp công chúa đi qua, trừ khử giặc cướp, dẫn theo mười vạn dân vượt sông."
"Lúc đó thuộc hạ ở trên chiếc thuyền nhỏ bên cạnh công chúa, may mắn nhìn thấy dung nhan thiên tiên của công chúa. Đại ân đại đức, suốt đời không quên."
Ta nhớ lại trận bảo vệ dân vượt sông, quả thật là một trận đẹp, không khỏi mỉm cười:
"Vệ Phong, hôm nay ta muốn rời lãnh cung, ra ngoài xem, ngươi dám đi cùng ta không?"
Vệ Phong lần đầu tiên nhìn thẳng vào ta, trong mắt như phản chiếu đầy sao: "Thuộc hạ nguyện cống hiến hết sức mình, muôn c.h.ế.t không từ!"
Đêm đó, ta cùng Vệ Phong và mười tám kỵ binh Yến Vân, thoát khỏi thành lạnh lẽo đó.
Trên đồng bằng dưới chân núi, ca múa sinh hoạt, Tư Mã Tam Khuyết ôm Tống Bảo Bình, uống rượu vui chơi.
Ta rút kiếm, chỉ xuống núi: "Vệ Phong! Bệ hạ đã già, không múa nổi đao nữa. Ta thấy ngươi có tài năng tướng soái, ngươi có muốn lãnh binh của ta, đánh vài trận xem sao?"
Vệ Phong đỏ mặt: "À? Ta…"
"Nam nhi, phải dũng cảm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/minh-uoc-mot-doi/chuong-4.html.]
Vệ Phong chắp tay: "Thuộc hạ nguyện hết lòng."
Ba tháng sau.
Thiếu niên nhút nhát mười tám tuổi này, đã liên tiếp chiếm hơn bảy mươi thành, không trận nào thua.
Ta chỉnh lại y quan, vào chủ Ứng Châu, lãnh Ứng Châu mục.
Tư Mã Tam Khuyết điên cuồng, liên tiếp gửi mười tám đạo lệnh vàng, thúc ta trở về.
Hừ~
Ta không trở về.
Từ Lương tướng quân đến làm thuyết khách, vào thành Tương Dương:
"Bệ hạ trở về, không thấy công chúa, kinh ngạc lật tung đế đô, còn từng nghĩ rằng là Tống phu nhân hại người."
"Sau khi biết người làm chủ Ứng Châu, còn lớn tiếng hỏi trong điện, Vệ Phong là ai, à?! Thiếu niên, dám cầm quân!"
"Tống phu nhân công khai nói, công chúa là phản nghịch, nên bị c.h.é.m đầu. Bệ hạ giận dữ, tát nàng ta một cái, khiến nàng ta sảy thai."
"Hahahahaha!" Ta và Từ Lương tướng quân cùng cười lớn, vui vẻ chạm cốc.
"Lần này Tư Mã Tam Khuyết cho ngươi đến, lại muốn nói gì?"
Từ Lương vuốt râu: "Tất nhiên là khuyên người nhanh chóng trở về. Nói công chúa là nữ nhi, ở ngoài lộ mặt, không giữ đạo."
"Khô cốt trong mộ." Ta lắc đầu, "Từ Lương, ngươi đã đến đây, đừng quay về nữa. Một mình ta quản lý nội chính, thật sự mệt mỏi. Vệ Phong chiếm địa bàn, nhanh quá, ta không kịp thu thập lương thảo."
"Đúng ý ta."
Không chỉ bỏ trốn, ta còn kéo theo nội tướng bỏ trốn, Tư Mã Tam Khuyết, ngươi có tức không?!
Tư Mã Tam Khuyết thật sự rất tức giận.
Nhận được thư từ chức của Từ Lương, lập tức thổ huyết.
Nhưng rất nhanh, hắn mang theo năm mươi vạn binh mã, bảy ngàn chiến thuyền, tìm đến ta.
6
Tư Mã Tam Khuyết gửi tối hậu thư cuối cùng.
Nếu không trở về, hắn sẽ tấn công Ứng Châu, khi đó ta chỉ có thể chịu đòn.
Nhưng ta làm sao có thể trở về?
Cảm giác tự do thật sự quá tốt!
Ta không bị giam trong lầu các, có thể tự do đi săn, thăm danh lam thắng cảnh, kết giao nghĩa sĩ thiên hạ.
Ban ngày, ta đàm luận binh pháp.
Ban đêm, ta đàn hát với bạn hữu.
Không phải đối diện với gương mặt ngày càng lạnh lùng của Tư Mã Tam Khuyết, không phải đối mặt với Tống Bảo Bình không có kiến thức, ta thậm chí còn không thèm nhớ đến họ.
Ta ngồi vững tại Ứng Châu, khổ công xây dựng cho chính mình, chiêu mộ nhân tài đều gọi ta là chủ công, đi qua dân chúng đều chào đón.
——Không biết Tư Mã Tam Khuyết, chỉ biết có ta, Lưu Ứng Châu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta chỉ tiếc mười năm trước ta đã làm gì, sao không sớm tự lập, phải để nhân tài, đất đai, binh lính cho Tư Mã Tam Khuyết, rõ ràng ta mới là huyết thống đế vương, con cháu nhà Hán!