Minh Nguyệt - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-06-11 13:07:09
Lượt xem: 765
10
Ta đã đặt cược đúng.
Quả nhiên Kỷ Thanh Dao đồng ý.
Trong không gian chật chội của chiếc xe ngựa, ta và Kỷ Thanh Dao ngồi đối diện nhau trong im lặng, có chút ngượng ngùng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng ta cũng nhìn thấy cổng thành.
Ta càng lúc càng phấn khích.
Cuộc sống tươi đẹp mà ta từng tưởng tượng vô số lần, giờ đây chỉ cách một bức tường thành.
Vừa lén lút vén màn xe, xe ngựa dừng lại.
Con ngựa kêu lên không yên, không chịu tiến lên phía trước.
Hình như có ai đó chặn xe ngựa lại.
"Dừng lại.
" Cẩm y vệ , kiểm tra định kỳ!"
Trái tim tôi thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là kiểm tra định kỳ của cẩm y vệ thôi.
Ra khỏi cổng thành luôn phải qua cửa này.
Chỉ cần không phải là Thôi Thụ, ai cũng được.
"——Trong xe có ai?"
Nhưng bên ngoài màn, đột nhiên có một giọng trầm thấp vang lên.
Là Thôi Thụ.
11
Đầu ta ù đi.
Trái tim vừa thả lỏng lại bị nhấc lên cổ họng.
Không cần nhìn cũng biết.
Người bên ngoài lúc này đang ngồi trên con ngựa cao lớn, chắc hẳn sát khí đằng đằng.
Kỷ Thanh Dao bình tĩnh nói:
"Thôi Thụ, là ta."
Tiếng gọi này, Thôi Thụ chắc chắn biết rõ ai đang ngồi trong xe.
Giọng cẩn thận của Trần Tử Sơn vang lên:
"Là kiệu của quận chúa... vậy có cần kiểm tra không?"
Nhưng Thôi Thụ phớt lờ Trần Tử Sơn.
Anh ta vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng, lặp lại:
"Quận chúa, xin hãy vén màn xe, hợp tác kiểm tra."
Kỷ Thanh Quân cố gắng lẩn tránh:
"Trong xe ngựa này vừa đốt lò than, mấy ngày trước ta bị cảm lạnh, e rằng không tiện mở ra.
"Có chuyện gì khẩn cấp sao?"
Bên ngoài màn, giọng Thôi Thụ đã lạnh đến cực điểm.
"Tối qua trong phủ của ta mất một người."
Lời này vừa ra, ta lập tức toát mồ hôi hột.
Thôi Thụ đến vì ta.
Kỷ Thanh Quân định nói gì đó:
"Thôi Thụ, ta..."
"Quận chúa, thất lễ rồi."
Bên trong màn đột nhiên có một mũi kiếm thò vào.
Cả ta và Kỷ Thanh Dao đều hít một hơi lạnh.
Ngay sau đó, màn xe bị vén tung.
Đôi mắt sâu thẳm như hàn đàm của Thôi Thụ, qua màn tuyết bay tán loạn, nhìn thẳng vào mặt ta.
12
Trong khoảnh khắc, xung quanh chìm vào một sự im lặng đáng sợ, không ai dám nói.
... Nhưng, người sợ hãi nhất có lẽ là ta.
Thế là hết.
Ta cảm thấy m.á.u trong người chảy ngược, trước mắt chỉ còn con đường chếc.
Thôi Thụ mặc áo choàng đen, ngồi trên ngựa, đôi mắt lạnh lùng như dao.
Hắn ta chậm rãi thu kiếm vào vỏ, vươn tay về phía ta:
"A Nguyệt, lại đây."
Hắn ta muốn tính sổ với ta sau vụ này sao?
Ta sợ hãi cực độ, giữa cơn gió tuyết thổi vào, hai tay tôi bám chặt vào thành xe ngựa, quyết không theo.
"Ta qua đó làm gì? Đợi ngươi giếc ta bằng một nhát kiếm à?
"Ta không đi! Ngươi đúng là đồ khốn!"
Cục diện lại trở nên căng thẳng.
Đằng sau, Kỷ Thanh Dao bỗng nghẹn ngào nói:
"Là nàng ấy nhất quyết muốn trốn trong xe của ta, còn ép ta đưa nàng ấy ra khỏi thành. Ta không tự nguyện, chàng phải tin ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/minh-nguyet/chuong-3.html.]
Ta kinh ngạc quay đầu lại.
Người này thay đổi thái độ còn nhanh hơn trở bàn tay.
Chỉ thấy trên khuôn mặt dịu dàng của Kỷ Thanh Dao đầy vẻ bất đắc dĩ, nước mắt lăn dài.
——Cô ta nhìn ta ngạc nhiên không thốt nên lời.
Giây tiếp theo, Kỷ Thanh Dao giơ chân lên, thẳng thừng đá ta ra khỏi xe ngựa.
13
Ta mất thăng bằng, ngã khỏi xe ngựa.
Nhắm chặt mắt, chuẩn bị tiếp đất trong băng tuyết.
Không ngờ, rơi vào một vòng tay ấm áp.
Trong cơn xoay chuyển, ta bị Thôi Thụ giữ chặt, không thể động đậy, khoang mũi tràn đầy mùi hương của hắn ta.
Lần này, thật sự không thể trốn thoát.
Ta hít một hơi lạnh, khiêu khích:
"Thôi Thụ, nếu ngươi còn là đàn ông, hãy cho ta được kết thúc nhanh chóng!"
Nhưng Thôi Thụ không hề động đậy, chỉ nắm lấy tay ta, nhíu mày hỏi:
"Chạy lung tung khắp nơi, còn để mình bị lạnh thế này, về rồi ta sẽ tính sổ với nàng."
Một thanh kiếm khác lặng lẽ đặt lên cổ Thôi Thụ.
Thôi Thụ hơi sững sờ, cuối cùng chuyển sự chú ý khỏi ta, lạnh lùng nói:
"Lâm lão đầu, ta đưa người của ta đi, có lẽ không cản trở công vụ của cẩm y vệ chứ?"
Theo hướng kiếm chỉ, ta nhìn thấy một ông lão lạ mặt.
"Trước đây ngài chỉ nhờ ta tìm người trong phủ, nhưng chưa từng nói ngài tìm ai."
Lão Lâm kia hừ lạnh.
"Thôi tướng quân thường xuyên chinh chiến bên ngoài, có lẽ không biết.
"Một năm trước, khi hoàng thượng mới lên ngôi, đã ra lệnh cho cẩm y vệ bí mật tìm người, người mà hoàng thượng muốn tìm chính là người trong tay ngài."
Thôi Thụ hơi ngẩn ra.
Lão Lâm nhìn chằm chằm vào ta, trong đôi mắt mờ đục có một tia xúc động.
Ông ấy xuống ngựa, cúi người kính cẩn quỳ xuống, lớn tiếng hô:
"Thần Lâm Vĩnh Đức dẫn đầu Cẩm Y Vệ, tham kiến Trường Lạc công chúa!"
14
Giữa trời băng đất tuyết, dưới sự dẫn đầu của Lâm Vĩnh Đức, tất cả mọi người có mặt đều quỳ về phía ta.
Khung cảnh đó khiến ta bàng hoàng, nhưng lại không thể không tin rằng tất cả là sự thật.
Ta mơ màng chớp mắt.
Cánh tay giữ chặt eo ta không hề có ý định buông ra.
"Thật nực cười."
Sau một lúc lâu, Thôi Thụ cười khẩy, siết chặt dây cương muốn đưa ta đi.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Nhưng khi Lâm Vĩnh Đức mở bức tranh trong tay ra, vẻ lạnh lùng của Thôi Thụ lập tức tan biến.
Ngay cả ta cũng có chút kinh ngạc.
——Người con gái trong tranh mặc hồng y, rõ ràng là ta.
Ngay cả nốt ruồi nhỏ ở mũi, vị trí cũng không sai chút nào.
Thôi Thụ đưa tay chạm vào nốt ruồi của ta, yết hầu khẽ động, xác nhận nhiều lần.
Đầu ngón tay hắn ta run rẩy, vẻ mặt lộ ra sự hoang mang không giấu được.
Lâm Vĩnh Đức quát lên:
"Hôm nay người này, ngài nếu còn muốn đưa đi, đó là chống lại thánh chỉ.
"Trong triều đình này, Thôi tướng quân là người đầu tiên thấy công chúa mà không quỳ."
Chống lại thánh chỉ, nghĩa là có thể bị c.h.é.m đầu tại chỗ, g.i.ế.c không tha.
Bầu không khí càng căng thẳng.
Ta tỉnh lại, nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay Thôi Thụ, đi đến sau Lâm Vĩnh Đức.
Thôi Thụ vẫn cô đơn ngồi trên ngựa, nhìn vào vòng tay trống rỗng của mình, có chút bàng hoàng.
Nhưng cuối cùng hắn ta cũng phải vén áo quỳ trước mặt ta.
Áo choàng đen phủ một lớp tuyết mỏng, đôi mắt u ám của Thôi Thụ nhìn ta.
"Thần tham kiến... Trường Lạc công chúa."
Câu "A Nguyệt" bị hắn ta nuốt ngược vào cổ họng.
——Nhìn Thôi Thụ chịu thiệt như vậy, thật là sảng khoái.
Hắn ta thậm chí không có cách nào làm gì ta, chỉ có thể quỳ.
Ta không nhịn được, cười thành tiếng.
Trong đầu ta hiện lên những ký ức từ khi chúng ta quen biết đến nay, cuối cùng cũng phải kết thúc.
"Cảm ơn Thôi tướng quân đã chăm sóc trong thời gian qua.
"Hôm nay chia tay, chuyện xưa giữa chúng ta coi như xóa bỏ, như chưa từng quen biết."
Thái độ của ta rất dứt khoát.
Khi rời đi cùng Lâm Vĩnh Đức, ta không để Thôi Thụ đứng dậy, cũng không quay đầu nhìn lại hắn ta một lần.
Bởi vậy, ta không nhìn thấy người đàn ông luôn lạnh lùng đó, cúi mình trong gió tuyết, lúng túng và vội vàng đưa tay ra.
Nhưng không thể nắm lấy vạt áo của ta.