Minh Nguyệt Thú - Phần 1
Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:53:00
Lượt xem: 1,508
Chương 1
Tin tức Thôi Thú được ban hôn nhanh chóng lan truyền khắp phủ.
Ai ai cũng nói, ta, thiếp thất được nhặt về này, có lẽ sẽ sớm bị bỏ rơi thôi.
Ta nhìn bức họa của chính thê chưa qua cửa của Thôi Thú, mồ hôi lạnh chảy ròng, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Chợt ta nhớ ra, chính là vì khuôn mặt này, mà trong mơ hắn đã g.i.ế.c ta hết lần này đến lần khác.
"Nàng đang nhìn gì đó?"
Giọng nói lạnh lùng của Thôi Thú đột ngột vang lên từ phía sau.
Ta giật mình, bức họa trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Thấy là hắn, ta lập tức thay đổi vẻ mặt, nở một nụ cười ngọt ngào:
"Đây chẳng phải là vị tiểu thư mà hoàng thượng ban hôn cho đại nhân sao?"
"Nghe nói Kỷ tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân của Thịnh Kinh, quả nhiên xinh đẹp không ai sánh bằng."
Trong ánh mắt ta, không có một chút ghen tuông của thiếp thất, chỉ có đầy sự chúc phúc.
Ta thầm nghĩ: Ta diễn tốt như thế, chắc chắn hắn không thể bắt bẻ ta được điểm nào.
Ánh mắt Thôi Thú lướt qua biểu cảm của ta.
Ta cung kính dâng một chén trà: "Nô tài chúc mừng đại nhân, hỷ sự đến gần."
Thôi Thú ngửa đầu uống cạn chén trà ta dâng. Hắn phớt lờ sự tâng bốc trong lời nói của ta, thản nhiên đáp:
"Dù là hỷ sự, nhưng nàng có vẻ còn vui hơn cả tân lang ta đây."
Thôi Thú đứng dậy, giang hai cánh tay.
Ta lập tức hiểu ý, tiến lên giúp hắn thay y phục, lòng thầm toát mồ hôi lạnh.
Thôi Thú cao lớn, uy phong lẫm liệt, dung mạo tuấn tú như sao trời.
Do nhiều năm chinh chiến, trên người hắn lúc nào cũng toát ra sát khí lạnh lẽo, khiến người ta khó mà nhìn thấu.
Nhất là khi hắn nói bằng giọng điệu như thế, luôn khiến người ta không khỏi sợ hãi, cũng không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trong giây lát, ta chợt nhớ lại giấc mơ của Thôi Thú.
Chương 2
Ta là cô nhi được Thôi Thú nhặt về từ chiến trường biên cương.
Khi ấy, ta mất trí nhớ, không nơi nương tựa, chỉ có một khối ngọc khắc chữ "Nguyệt" mang bên mình, thân thế cũng là một bí ẩn.
Thôi Thú giúp ta tìm kiếm gia đình nhưng không thành, đành giữ ta bên cạnh.
Một tháng trước, hắn đưa ta về kinh thành, ban cho ta danh phận thiếp thất.
Chuyện kỳ quái cũng bắt đầu từ khi ấy.
Ta luôn có thể nhìn thấy giấc mơ của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/minh-nguyet-thu/phan-1.html.]
Nửa đêm, khi Thôi Thú chìm vào giấc mộng, ta cũng bước vào lớp sương mù chồng chất của hắn.
Ban đầu, ta luôn thấy hắn g.i.ế.c người trong mơ, ra tay tàn nhẫn không chút do dự.
Vì thế mà đêm nào ta cũng kinh hoàng tỉnh giấc, không thể ngủ yên.
Cũng từ đó, thái độ của ta với hắn ngày càng cung kính, hết mực cẩn trọng, không dám vượt qua giới hạn.
Sợ rằng nếu làm hắn phật lòng, hắn sẽ c.h.é.m ta như trong mơ.
Trong lúc ta gần như bị suy nhược thần kinh.
Giấc mơ của Thôi Thú đột nhiên thay đổi, xuất hiện một cô gái.
Họ cùng nhau ngắm hoa, thắp nến đêm khuya, trông vô cùng hạnh phúc.
Đây là người trong lòng của Thôi Thú sao?
Ta mơ hồ đoán như vậy, nhưng không thể xác nhận.
Ban đầu ta có chút buồn bực, nhưng nghĩ kỹ lại, thấy cũng không phải chuyện xấu.
Dù sao, phủ tướng quân cũng sẽ có một nữ chủ nhân.
Nhưng ta không ngờ.
Một ngày nọ, trong giấc mơ của Thôi Thú, ta thấy hắn che chở cho nữ nhân đó, và giơ kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c ta.
Khi ấy ta đã mang thai, bụng lớn, run rẩy quỳ trong tuyết, nước mắt giàn giụa.
Chưa kịp mở miệng cầu xin, Thôi Thú đã nhìn ta với ánh mắt đầy khinh ghét, nâng kiếm đ.â.m thẳng vào tim ta.
Mỗi lần trải qua cảnh tượng ấy, ta đều tỉnh dậy trong đau đớn, lồng n.g.ự.c như bị khoét một lỗ lớn.
Cảnh tượng trong mơ quá chân thật.
Ta không hiểu, vì sao hắn lại tàn nhẫn như vậy.
Ta tự an ủi mình, đây chỉ là giấc mơ.
Nhưng từ nửa tháng trước, những gì ta thấy trong mộng của Thôi Thú đều lần lượt trở thành sự thật.
Chẳng hạn như hắn mơ thấy mình khải hoàn trở về, lập công lớn, và cầu xin hoàng thượng ban hôn.
Hôm nay, Thôi Thú thực sự đã nhận được một hôn ước.
Lúc này, ta mới hiểu, có lẽ những giấc mơ ấy phản ánh những suy nghĩ thầm kín trong lòng hắn.
Hiện tại, Thôi Thú đã chuẩn bị biến những điều đó thành hiện thực.
Một ngày nào đó, hắn thực sự sẽ g.i.ế.c ta sao?
Ta cũng từng do dự, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ ngớ ngẩn đó.
Bởi vì, ta không dám dùng mạng mình để đánh cược một phần vạn khả năng.
Ta không tin Thôi Thú.
Ta phải bỏ trốn.