Miễn là em hạnh phúc - 9
Cập nhật lúc: 2024-08-27 12:14:44
Lượt xem: 1,605
16
Phương Tư Dịch tỉnh dậy và thấy mình đang ở trong bệnh viện. Người quản lý nói với hắn, “Anh bị ung thư dạ dày, giai đoạn cuối.”
Phương Tư Dịch sửng sốt một lúc, nhưng cuối cùng hắn chỉ cười nhẹ, ý bảo đừng nói ra.
Cuối cùng, người đại diện cho hắn một cái nhìn thông cảm, quay người rời đi. Phương Tư Dịch là người duy nhất còn lại trong phòng bệnh.
Tiếng bước chân bên ngoài, tiếng trẻ con khóc, tiếng người đi đường chậm rãi rót vào tai hắn.
hắn chỉ nhớ rằng hắn không có người thân. Hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà, đờ đẫn trong cơn mê.
Vài ngày sau, Phó Tử Sơn đến đón Phương Tư Dịch xuất viện.
Trong quá khứ, vì đã hứa với Phương Tư Dịch tạm thời che giấu chuyện tình cảm của mình, vì vậy cô ta cố gắng ở lại Chu Thành, đã lâu không trở lại thành phố này.
“Mấy ngày nữa chúng ta đi mua sắm trên đường Phù Ninh được không? Anh nhớ có một nhà hàng tây rất ngon, không biết còn mở không.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Nếu thời tiết tốt, chúng ta đi công viên ngoại ô chụp ảnh. Lần này em mang theo rất nhiều quần áo đẹp. Em nên đưa anh trở lại công ty hay về nhà?” Với nụ cười trên môi, Phó Tử Sơn trò chuyện với Phương Tư Dịch khi lái xe, cô ta dường như đang có tâm trạng rất tốt.
Phương Tư Dịch phát hiện ra rằng từ đầu đến cuối Phó Tử Sơn chưa bao giờ quan tâm đến lý do tại sao hắn phải nhập viện.
“Phương Tư Dịch? Anh đang nghĩ gì vậy?”
Phó Tử Sơn liếc nhìn Phương Tư Dịch và kéo hắn ra khỏi suy nghĩ của mình.
“Không có gì.”
“Quên đi, hay là em dẫn anh đi du lịch, đi Nội Mông nhé? Trên đồng cỏ ngắm sao nhất định rất lãng mạn.” Phó Tử Sơn nói.
Ngắm sao trên đồng cỏ cũng là ước nguyện của Tô Tô. Hốc mắt của Phương Tư Dịch có chút ươn ướt. Hắn vội nhắm mắt lại và nói với Phó Tử Sơn: “Tôi ngủ một giấc đây.”
Phó Tử Sơn cảm nhận được cảm xúc của Phương Tư Dịch, không hài lòng nói: “Anh vẫn nghĩ về Diệp Tô Tô, phải không? Phương Tư Dịch, Diệp Tô Tô đã chết, không thể quay lại, mọi người phải học cách nhìn về phía trước.”
Phương Tư Dịch khẽ mím môi. Có gì đó khẽ cựa quậy trong lòng. hắn từ từ mở mắt ra, nhìn cây cầu vượt biển trước mặt với vẻ mặt lạnh lùng: “Ừ, không về được.”
Phó Tử Sơn không nghe rõ Phương Tư Dịch nói gì, quay sang nhìn hắn với vẻ nghi ngờ. Phương Tư Dịch ánh mắt chìm xuống, đưa tay về phía Phó Tử Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mien-la-em-hanh-phuc/9.html.]
Ngay sau đó, có một tiếng kêu chói tai từ cây cầu vượt biển, kèm theo đó là tiếng phanh khẩn cấp. Một chiếc ô tô đ.â.m qua hàng rào của cây cầu, lao xuống biển... Nước biển dần nuốt chửng toàn bộ chiếc xe.
Phó Tử Sơn vật lộn trong đau đớn trong xe và cuối cùng tắt thở.
Sau khi Phương Tư Dịch hoàn thành kế hoạch của mình, hắn cũng cảm thấy rằng ý thức của mình đã mất đi. hắn nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn đáy biển xanh thẳm và tĩnh lặng, cảm thấy mình ngày càng rời xa thế giới ồn ào náo nhiệt.
Vào giây phút cuối cùng trước khi chết, Phương Tư Dịch bàng hoàng nhìn thấy bóng của Tô Tô dưới nước.
Cô quay lại và mỉm cười với hắn, đôi mắt cô lấp lánh như vô số vì sao nhỏ.
“Tô Tô...” Phương Tư Dịch đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng cái bóng nhanh chóng tan biến ...
Dưới đáy biển, Phương Tư Dịch không còn có thể chạm vào Vệ Tinh của mình.
Ngay trước khi Phương Tư Dịch bất tỉnh, một giọng nói điện tử lạnh lùng vang lên bên tai hắn:
“Phương Tư Dịch, hệ thống phát hiện anh muốn khôi phục quan hệ với Diệp Tô Tô, hiện tại có thể giúp anh dưới hình thái linh hồn gặp lại cô ấy.”
“Hệ thống yêu cầu anh công kích Diệp Tô Tô, khôi phục quan hệ, nếu không anh sẽ bị xóa sổ. Anh nhận nhiệm vụ này không?”
Mặc dù không biết hệ thống này là gì nhưng Phương Tư Dịch đã chọn “Có” mà không do dự.
17
Đã được một thời gian kể từ khi tôi đến Thế giới mới, không phải là một thế giới hậu tận thế và không có thây ma. Đây là một hòn đảo bên bờ biển. Nhiệm vụ của tôi là làm món tráng miệng trong quán cà phê...
Bây giờ tôi cảm thấy nhàm chán như đang chơi một trò chơi độc lập mỗi ngày. Và loại trò chơi nấu ăn này, tôi đã ngừng chơi nó khi tôi mười tuổi.
Yến Xuyên lấy bánh mì mới nướng và đặt nó vào tủ. Tôi lén liếc anh một cái: “Anh thật sự không thể đổi nhiệm vụ cho tôi sao?”
“Địa ngục được tạo ra một cách ngẫu nhiên và không chấp nhận thay thế.” Yến Xuyên quay lưng lại với tôi, có lẽ cảm thấy rằng những gì anh vừa nói là quá thờ ơ nên nói thêm: “Coi như một kỳ nghỉ, cô nên thư giãn.”
Tôi nhìn bóng lưng bận rộn của anh vừa giận vừa buồn cười. Khoảng một tháng sau khi tôi đến thế giới này, Yến Xuyên cũng đến. Anh cho biết hệ thống có nghĩa vụ theo dõi trạng thái tinh thần của người chơi.
So với thế giới trước, mối quan hệ giữa chúng tôi lần này đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.