Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Miễn là em hạnh phúc - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-27 12:13:53
Lượt xem: 1,540

Hắn thậm chí còn mang một món quà trở lại vào ngày hôm đó và nói dối cô rằng đó là của người thân của hắn ở Chu Thành.

Đến bây giờ Phương Tư Dịch mới tỉnh lại. Bản thân hắn là một đứa trẻ mồ côi, và lời nói dối về việc thăm họ hàng đã thốt ra từ miệng hắn, điều đó thật quá đáng.

Nhưng Tô Tô đã nhận món quà với một nụ cười và Tô Tô nói rằng cô rất thích nó. Khuôn mặt cô ấy lúc đó rất tái nhợt, cơ thể cô ấy hơi run. Nhưng hắn không nghĩ đến những điều này. Hắn chỉ cảm thấy là do gió biển quá lạnh...

8:30, ngày 6/4: Phòng khám tư nhân trên đường Thanh Quốc.

Phương Tư Dịch cuối cùng đã hoàn toàn tin vào điều đó. Tô Tô đã âm thầm chịu đựng nỗi đau quá lớn. Cô ấy thực sự mệt mỏi. Giữa vô số lời nói dối của hắn dưới sự thúc ép Phó Tử Sơn, cô ấy sẽ rời khỏi khỏi cuộc sống của mình cùng với đứa trẻ.

14

Phòng khám tư nhân tối nay vẫn vắng vẻ.

Cô y tá nhỏ ở quầy lễ tân đang ngủ gật khi cánh cửa đột nhiên bị gõ mở, cô dụi mắt để chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy thần tượng Phương Tư Dịch của mình, và miệng há to vì kinh ngạc. Nhưng Phương Tư Dịch lúc này không hề quyến rũ như trên TV. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, hốc hác và giận dữ.

“Diệp Tô Tô đâu?”

“Diệp... Tô Tô?”

Cô y tá nhỏ nhớ rằng một phụ nữ mang thai thực sự đã đến phòng khám vào ban ngày, cô ấy rất xinh đẹp và mảnh mai. Tô Tô này thực sự là Tô Tô mà Phương Tư Dịch luôn nhắc đến trước ống kính? Tim cô y tá nhỏ đập thình thịch như trống trận.

“Anh, anh đang tìm cô Diệp Tô Tô sao?” Cô y tá vội vàng lật sổ ghi chép, đến khi nhìn thấy một hàng ghi chép, sau đó run rẩy ngẩng đầu lên: “Cô Diệp đến đây để mổ chuyển dạ.”

Ánh mắt Phương Tư Dịch hiện lên vẻ kinh ngạc và đau khổ, hắn mở miệng nhưng cổ họng lại bị chấn động to lớn chặn lại, không nói được lời nào. Hắn hỏi cô y tá nhỏ với giọng bình tĩnh, chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.

“Ca phẫu thuật thất bại... cả cô Diệp và thai nhi đều không cứu được .” Giọng nói nhỏ dần.

Phương Tư Dịch dường như nghe thấy một góc trái tim mình tan nát. Ngay cả khi cô ấy ghét hắn. Ngay cả khi cô ấy muốn rời bỏ hắn, cô ấy dũng không nên trực tiếp từ bỏ tính mạng của mình...

“Hãy chỉ cho tôi cô ấy đang ở đâu? Cô ấy không thể chết.”

Phương Tư Dịch cứu lấy hy vọng cuối cùng của mình và hỏi cô y tá nhỏ Tô Tô đang ở đâu.

Diệp Tô Tô đã không điền bất kỳ thông tin nào trước khi phẩu thuật. Vì vậy, sau khi cô qua đời, phòng khám không liên lạc được với người nhà, không dám khai báo cô đã có sự cố c.h.ế.t người tại đây nên đã giữ xác cô trong nhà xác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mien-la-em-hanh-phuc/7.html.]

Trước khi bước vào căn phòng lạnh lẽo, Phương Tư Dịch vẫn giữ vẻ mặt vô cảm. Hắn tạo cho mình tâm lý vững vàng.

Không, Tô Tô sẽ không sao đâu. Nhưng chiếc khóa kéo của chiếc túi đựng xác từ từ được mở ra. Khuôn mặt của người phụ nữ không có chút máu, nhưng các đường nét trên khuôn mặt của cô rất quen thuộc. Hắn chậm rãi đưa tay chạm vào má cô.

Lạnh quá!

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Sự lạnh lẽo xuyên qua đầu ngón tay và trực tiếp chạm đến nơi sâu thẳm trong trái tim Phương Tư Dịch. Đôi mắt hắn đờ đẫn trong giây lát, sau đó hắn chạm vào tóc của Tô Tô, ngồi xổm bên tai cô và gọi cô một cách nhẹ nhàng: “Tô Tô, Tô Tô, ngủ chưa?”

“Chắc do em mệt quá ngủ quên mất. Anh biết, mang thai khổ lắm... Không có việc gì, đừng sợ, anh chờ em… Anh sẽ bảo vệ em...”

Hắn sẽ canh giữ cô ở đây cho đến khi cô tỉnh lại.

Nhưng sau khi loạng choạng đứng dậy và bước được hai bước, Phương Tư Dịch đã ngất xỉu trên mặt đất.

15

Sau khi trở về từ Chu Thành, Phương Tư Dịch nhốt mình ở nhà và uống rượu say suốt cả ngày. Ngày qua ngày, hắn không thể biết nó đã trôi qua bao lâu.

 

Vườn ươm chỉ mới hoàn thành một nửa. Món đồ chơi nhỏ do Tô Tô làm nằm trên sô pha. Bảng trắng đầy tên của những đứa con tương lai của họ. Những món ăn vặt yêu thích của Tô Tô, áo khoác của Tô Tô, mùi thơm của Tô Tô có ở mọi ngóc ngách trong nhà.

Rõ ràng mọi thứ vẫn còn đó. Nhưng Tô Tô đã không còn nữa.

Sắp đến ngày kỷ niệm ngày thành lập của công ty.

Trước khi Phương Tư Dịch tạm nghỉ, hắn đã hứa sẽ tham dự sự kiện này. Công ty đã cử người lôi Phương Tư Dịch ra ngoài và ép hắn tham gia buổi diễn tập cho lễ kỷ niệm.

“Đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến sân khấu của cậu”. Người quản lý lạnh lùng cảnh báo Phương Tư Dịch.

Phương Tư Dịch trong tình trạng tồi tệ và hoàn toàn không thể lên sân khấu. Người đại diện để hắn trong phòng tập và yêu cầu hắn tự điều chỉnh và luyện tập.

Vào nửa đêm, Phương Tư Dịch ngồi sụp xuống trong phòng tập trống, nhìn mình trong gương.

Nhớ lại mười năm trước, khi hắn là một thực tập sinh không một xu dính túi.

Vào thời điểm đó, công ty môi giới đã ký hợp đồng với hàng trăm tân binh trẻ, đẹp trai hoặc có gia thế vững chắc. Phương Tư Dịch, người không có kiến thức nền tảng hay chuyên môn, đã bị ném vào đó, không có gì nổi bật.

 

Loading...