Miễn là em hạnh phúc - 5
Cập nhật lúc: 2024-08-27 12:13:00
Lượt xem: 1,253
Tôi cười: “Chỉ là ăn một miếng bánh thôi mà, sao lại tức giận như vậy?”
Phương Tư Dịch dừng lại và ôm tôi chặt hơn: “Em không hiểu sao, chính vì yêu em nên nhìn em đi cùng người khác anh mới buồn.”
Giọng nói của hắn trầm và dễ chịu, nó đến từ bên tai tôi, hơi thở ấm áp của hắn lướt nhẹ trên da sau gáy tôi. Những lời yêu thương của hắn luôn cảm động và ấm áp.
Tôi cười nhẹ: “Em hiểu rồi.”
lề đường để đợi xe.
Khi đi ngang qua một góc phố, tôi thừa dịp hắn không chú ý, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, ném vào thùng rác.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
9
Trong vài ngày tiếp theo, Phương Tư Dịch hầu như ngày nào cũng đi cùng tôi, như thể đang cố gắng chuộc lại cảm giác tội lỗi của mình. Hắn dựng một chiếc lều nhỏ trên bãi biển bên ngoài biệt thự và lắp đặt những chiếc đèn xung quanh rất đẹp.
Sáng sớm thức dậy, hắn đưa tôi đi ngắm bình minh. Khi hoàng hôn xuống, hắn đã đàn và hát một bản tình ca cho tôi với cây đàn guitar.
Hôm đó, chúng tôi cùng nhau ngắm sao. Tôi nghe nói rằng mọi người sẽ biến thành ngôi sao sau khi c.h.ế.t đi.
“Vậy thì chúng ta sẽ làm sao Diêm Vương và Vệ Tinh” Phương Tư Dịch nói.
Khoảng cách giữa Vệ Tinh và Sao Diêm Vương chỉ bằng 1/15 khoảng cách giữa Mặt trăng và Trái đất. Chúng gần hơn khoảng cách giữa Trái đất và Mặt trăng. Tạo hóa đặt chúng cạnh nhau từ thuở sơ khai của vũ trụ. Khi Sao Diêm Vương được coi là một hành tinh, Vệ Tinh luôn xoay xung quanh nó. Khi Sao Diêm Vương bị các hành tinh khác bỏ rơi, Vệ Tinh vẫn âm thầm bên cạnh. Cho dù Sao Diêm Vương đang được chú ý hay cô đơn, Vệ Tinh sẽ luôn đồng hành cùng Sao Diêm Vương.
Gió đêm đó thật nhẹ. Tôi nhìn lên. Tôi chỉ cảm thấy rằng các vì sao rất mờ.
Điện thoại lại rung lên, nhưng tôi không lấy nó ra trước mặt Phương Tư Dịch. Tôi biết, đó là Phó Tử Sơn. Những ngày này, Phó Tử Sơn không ngừng khiêu khích tôi.
Cô ta thường gửi một số hình ảnh, tất cả chúng đều được chụp khi cô ta ở cùng Phương Tư Dịch. Cô ta không biết, tôi đã xem nó trong đĩa cloud.
Nửa đêm, tôi mở điện thoại và thấy tin nhắn của Phó Tử Sơn hôm nay: [Chúng ta nên nói chuyện rõ ràng về chuyện hắn chọn ai?]
Tôi nhớ rằng ngày mai là thứ Năm. Tôi mỉm cười và trả lời Phó Tử Sơn: “Sau ngày mai, tôi sẽ nói rõ với hắn.”
Tôi quay đầu lại và nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của Phương Tư Dịch. Lòng tôi bình lặng như nước.
Chúc ngủ ngon, Phương Tư Dịch.
10
Vào thứ Năm, tôi đến phòng khám của bác sĩ Yến. Mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi nằm trên bàn mổ, nhìn ánh đèn mổ chói lòa, vô cớ cảm thấy hơi hồi hộp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mien-la-em-hanh-phuc/5.html.]
“Sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?” Giọng tôi có vẻ khàn đi.
Bác sĩ Yến trả lời ngắn gọn: “Đúng vậy.”
Nhưng sau một lúc, bác sĩ Yến nói thêm: “Tôi sẽ cố gắng nhất có thể.”
Có lẽ thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng. Tâm trí tôi ở trong trạng thái thôi miên. Tôi luôn cảm thấy rằng cách hắn nói và giọng nói rất quen thuộc. Tôi chợt nắm lấy vạt áo anh.
Bác sĩ Yến tưởng tôi sợ nên đã đến bên cạnh tôi thì thầm: “Đừng sợ, có tôi ở đây”. Giọng nói và giọng điệu vô cùng quen thuộc, một câu trả lời khó tin đột nhiên hiện lên trong đầu tôi.
Tôi nhìn bác sĩ Yến và nói một cách khó khăn: “Anh có phải... hệ thống không?”
Bác sĩ Yến im lặng hồi lâu rồi cúi xuống vuốt tóc tôi. Giọng nói từ từ lọt vào tai tôi, pha lẫn hơi cồn và hơi ấm: “Chà, như tôi đã nói, tôi ủng hộ mọi quyết định của cô.”
Tôi không mong đợi cuối cùng hệ thống sẽ đưa tôi ra khỏi đây.
Dưới tác dụng của thuốc mê, tôi không nói được lời nào, chỉ biết cười với anh. Đó là lời chào trang trọng đầu tiên, cũng là lời tạm biệt.
Ánh mắt anh khẽ lóe lên, chắc là có chút thương hại, hoặc là cảm xúc phức tạp nào đó.
Tôi không thể nói. Ca phẩu thuật đã chính thức bắt đầu. Tôi nằm đó lặng lẽ. Ánh đèn phẫu thuật trước mặt tôi sáng đến nỗi tôi không thể mở mắt ra được.
Trong phòng mổ yên lặng, chỉ có tiếng ma sát nhẹ cùng tiếng lách cách của kéo và nhíp dùng trong phẩu thuật. Thứ gì đó sắc nhọn cắt xuyên qua cơ thể tôi. Nhưng chuyển động của bác sĩ Yến dường như rất chậm. Không có cơn đau dữ dội như tưởng tượng.
Đầu óc tôi choáng váng, ý thức của tôi dần dần chùng xuống và chìm xuống...
11.
Hôm nay Phương Tư Dịch về rất muộn.
Diệp Tô Tô đã nói vào sáng sớm rằng cô ấy muốn ăn cơm gạo ủ hoa quế ở huyện Xuân.
Phương Tư Dịch đã mất gần năm giờ để lái xe qua lại.
Trên đường đi, Phương Tư Dịch bị tắc đường, hắn đã bị kích động một cách khó hiểu và luôn cảm thấy bất an.
Phương Tư Dịch gọi cho Diệp Tô Tô, nhưng bên kia không trả lời.
Quay về quá muộn, Tô Tô có buồn không? Chẳng mấy chốc, Phương Tư Dịch đã xua tan nỗi lo này. Vì Tô Tô là một người rất kiên nhẫn, trước nay cô vẫn luôn đợi hắn. Hôm nay mới có năm giờ, sao cô có thể tức giận chứ?
Khi về đến biệt thự, Phương Tư Dịch nhấn chuông cửa, nhưng không ai trả lời. Tô Tô vẫn không nghe điện thoại. Người mở cửa là dì giúp việc.