Mệnh Nha Hoàn - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-09-28 16:21:19
Lượt xem: 122
Ngày hôm sau, xe loan từ Ngự uyển đến đón tiểu thư đã dừng lại trước cửa Hầu phủ. Ta đỡ tiểu thư lên một chiếc xe, tiểu thư mặc bộ lễ phục màu lựu đỏ mà phu nhân đã sửa lại, đầu đội trâm vàng, nhưng lại càng làm cho khuôn mặt nàng thêm trắng bệch như giấy.
Vó ngựa chạy rầm rập, đoàn xe di chuyển theo hướng ngự uyển, con đường này là đại lộ, khác hẳn với con đường đá xanh đông đúc mà ta thường đi trước đây. Trên đường không còn những người bán hàng chen chúc nữa, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy cảnh tượng hoàng hôn trên một dòng sông thật dài. Khói mù lảng vảng nơi xa là bụi vàng, mà nơi bụi vàng rơi xuống, dường như có thể thấy những lưu dân già trẻ dắt tay nhau, áo quần rách rưới, đang tiến về phía đoàn xe, khi tới gần, hộ vệ trong đoàn xe lập tức cưỡi ngựa xua đuổi bọn họ đi, có người chạy trốn, có người quỳ xuống đất, lạy lục trong hoàng thổ, hoặc cầm bát không, hoặc chỉ giơ hai tay lên cao quá đầu.
Tiểu thư nói: “An Tĩnh, lấy túi tiền của ta ra, phát hết tiền bên trong cho bọn họ đi.”
“Đây là tiền mà tiểu thư đã tích cóp trong vài năm qua, không biết sau này còn có tác dụng gì, có thể cho hết sao ạ?”
“Tiền chỉ là vật ngoài thân, hơn nữa sau này là sau này, đâu biết ngày mai bọn họ có còn không.”
“Vâng.”
Ta lấy túi gấm nhảy xuống xe ngựa, rải hết bạc vụn ra ngoài, rồi cũng lấy túi nhỏ của mình, rải hết số tiền công đã tích cóp bao lâu nay.
Đi một đoạn như vậy, bụi vàng xung quanh cũng dần tan đi, trên đại lộ xuất hiện bóng dáng ở Ngự uyển, vệ sinh xung quanh cũng ngày càng nhiều, dần dần có vài đình đài lầu các, cảnh tượng cũng trở nên sầm uất hơn. Khi vào sâu hơn, có thể nghe thấy tiếng trống nhạc, âm thanh du dương, những thân cây bên đường đều được bọc bằng lụa, toàn bộ Ngự uyển rực rỡ ánh đèn, xuống xe ngựa, ta đỡ tiểu thư đi vào trong, trước mắt đều là mũ mão rực rỡ cùng trang phục quý trọng, không thể nào nhìn hết. Mỗi người đều mang theo một đám thị nữ và gã sai vặt, so lại, chỉ có tiểu thư trông thật đơn giản, một mình lẻ loi.
Sau khi báo ra tước vị của phụ thaan, tiểu thư được dẫn vào một khu vườn lớn, nơi có một bàn tiệc mới mở. Nhìn quanh, mọi người ở mấy bàn tiệc khác dường như đã say sưa, ta nhìn qua một lượt, nói với tiểu thư: “Tiểu thư, thiếu gia cũng ở đó, có muốn đi chào hỏi không ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/menh-nha-hoan/chuong-11.html.]
Tiểu thư đáp: “Không cần, bây giờ hắn đang vui vẻ, không nên quấy rầy hắn.”
Mỗi bước mỗi xa
Ta gật đầu.
Chỉ thấy thiếu gia ngồi ở vị trí cao nhất cùng với một nhóm thế tử Vương gia, sớm đã say mèm thành một cái tượng đất, ngả dựa vào ghế, Hồng Nhạn đang đ.ấ.m vai cho hắn, Thúy Hà thì đang xoa chân cho hắn. Ta đã nửa năm không gặp thiếu gia, giờ thấy hắn dường như đã thay đổi, lúc trước là đất thiêng nảy sinh hiền tài, sau đó là tuấn mỹ, giờ đây đã trở thành một công tử anh tuấn. Chỉ tiếc rằng mỗi lần gặp thiếu gia, ta vẫn cảm thấy ánh mắt hắn thiếu sức sống, khuôn mặt không có vẻ nghiêm túc. Dù Hồng Nhạn và Thúy Hà ngày đêm tranh giành tình cảm, nhưng trong mắt ta, hắn cũng không có gì đặc biệt.
Lại đưa mắt nhìn ra phía sau hắn, thấy trong màn che lả lướt mờ mờ có một nữ tử đội trâm vàng ngồi trên tháp, kia chắc chắn là Vinh quý phi… Không dám nhìn lâu, ta vội vàng thu hồi ánh mắt, bàn của tiểu thư ở trong góc bữa tiệc, không ai để ý đến việc chúc rượu, tiểu thư cũng vui vẻ tận hưởng sự yên tĩnh, bảo ta bóc quả hạch cho nàng ăn.
Ngồi buồn xo một hai canh giờ, xung quanh đều là ca múa hưởng lạc, tiểu thư bộ dáng thản nhiên trông như người ngoài cuộc, thì thấy thiếu gia cầm một ly rượu lảo đảo đi tới, cả người mùi rượu nồng nặc: “Tỷ tỷ, tỷ đến rồi! Đến, uống với đệ một ly nào.”
Tiểu thư mỉm cười lắc đầu: “Không uống được rượu.”
“Ôi… Xem trí nhớ của đệ xem, đệ đã quên mất tỷ từ nhỏ đã yếu ớt rồi.” Thiếu gia vừa dứt lời, một thiếu niên đội mũ vàng nạm ngọc bước vào giữa hai người, với vẻ kiêu ngạo, ánh mắt mang chút tà khí, quét nhanh nhìn đến tiểu thư: “Ai ui, sao ngươi lại trốn ở đây, có phải lại nhìn trúng mỹ nhân nào không?”
Thiếu gia đẩy hắn ra: “Mỹ nhân gì chứ, đây là gia tỷ của ta!”
Thiếu niên đội mũ vàng nạm ngọc kia nheo mắt lại, cười hì hì một tiếng: “Nàng chính là tiểu thư bột nhão vô thanh vô tức của Hầu phủ kia à?”