MẸ TÔI RẤT THÍCH SĨ DIỆN - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:58:07
Lượt xem: 464
Buổi sáng lúc mở cửa, đột nhiên thấy có gì đó ngăn ở ngoài.
Cúi xuống nhìn, tôi thấy mẹ tôi đang khoanh tay ngồi ngủ trước cửa nhà, trời thu gió lạnh, mà bà chỉ mặc 1 cái áo khoác ngoài mỏng.
Nhưng sao bà không ngủ ở nhà mình thế?
Tôi nhanh chóng lay bà dậy, vừa nhìn thấy tôi, mẹ đã khóc lóc khản cả giọng: "Con đi đâu thế? Điện thoại k nghe, ấn chuông cũng không mở cửa"
Tôi xoa xoa huyệt thái dương, tự nhủ lần sau không thể uống nhiều nữa, đầu vẫn còn đau quá.
"Con có biết không, mẹ uất ức lắm huhuhu..."
Tôi để mẹ ngồi ở sô pha phòng khách, rót cho bà cốc nước ấm, bà uống 1 hơi cạn sạch rồi lại khóc lên.
"Mẹ, con còn phải đến công ty tăng ca, mẹ có chuyện gì nói nhanh hộ con với". Tôi hơi mất kiên nhẫn nói.
Mẹ tôi tạm ngừng khóc, không đầu không đuôi kể tôi nghe, tôi nghe hồi lâu, mới chắp nối ra được.
Hóa ra là hôm tôi dọn khỏi nhà, mẹ tôi vẫn khá là vui vẻ, vì mẹ sợ là tôi trở mặt với dì Trương thì bà ta sẽ không đến nhà cùng với mẹ tôi nữa.
Dì Trương thì càng vui, sau này bà ta bớt xén tiền chợ, lấy trộm đồ ăn, chẳng còn sợ bị ai phát hiện nữa.
Dù sao thì bà ta cũng được lòng mẹ tôi thế cơ mà, nên lời nào cũng dám nói ra, tự coi bản thân là em ruột của mẹ tôi luôn, cũng không coi mình là người ngoài nữa.
Dần dần, bà ta ngồi luôn lên đầu lên cổ mẹ tôi.
Nhà của dì Trương là đi thuê, là căn hộ 2 phòng ngủ. Cả nhà bao gồm chồng bà, bà, con trai, con dâu và 3 đứa cháu, trong đó có 2 đứa chưa cai sữa đều sống chung ở đó.
Nói thật thì, ở thế cũng quá chật chội.
Muốn đổi nhà to hơn thì lại xót tiền.
Bà ta thấy mẹ tôi ở căn hộ 3 phòng ngủ 2 wc thì nổi lên tư tâm.
1 ngày, trong khi bà ta mát xa chân cho mẹ tôi, tranh thủ thời cơ mở lời: "Con dâu em 1 mình không trông nổi 3 đứa, ban ngày lúc đó đi làm, có thể mang đứa lớn nhất sang đây được không chị?"
Mẹ tôi vừa nghe thì vui đến nỗi cười khóe mắt hằn lên hết cả: "Em à, em không biết chị muốn có cháu đến thế nào đâu, mà cái đứa con gái nhà chị nó lại không chịu sinh con. Em mau đưa thằng bé qua đây, chị thích lắm thích lắm".
Cháu trai lớn nhà dì Trương đã 4 tuổi rưỡi rồi, nhưng không đi học mẫu giáo do dì Trương không nỡ để nó đi.
Thằng bé da ngăm đen, môi dày, mắt tam giác gườm gườm, mẹ tôi vừa nhìn thấy nó thì đã cảm thấy hối hận luôn rồi. Thằng bé khác quá xa so với đứa cháu trai trắng trẻo ngoan ngoãn mập mạp trong trí tưởng tượng của mẹ tôi.
Bọn con trai tầm tuổi này nghịch ngợm kinh khủng, cả người lúc nào cũng tràn đầy sinh lực, khắp nơi trong nhà đều có dấu chân của nó chạy tới chạy lui "bang bang bang", nhảy từ trên giường xuống đất, phi từ bàn ăn phi xuống, dì Trương nói nó nó cũng không nghe.
Bình thường tim mẹ tôi cũng không được khỏe, vì vậy bà khóa cửa ở trong phòng của mình, cố gắng cách âm với bên ngoài, nhưng cũng không có mấy tác dụng.
Mẹ muốn bảo dì Trương đừng đem nó đến nhà nữa, nhưng nghẹn trong lòng mấy hôm vẫn không bỏ được mặt mũi xuống nói với dì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/me-toi-rat-thich-si-dien/chuong-5.html.]
Kết quả hai hôm sau, dì Trương mang theo cả ông già chồng của dì tới, còn tự mình làm chủ thu dọn phòng khách cho ông ta ở.
"Chị à, ông già nhà em bình thường làm việc ở công trường, đợt này thất nghiệp toàn phải ở nhà, em sợ con dâu nhìn ông ý thì chướng mắt, nên bảo ông ý dọn qua đây luôn, còn giúp trông chừng thằng cháu. Tiền cơm của ông ý và thằng ku chị cứ trừ vào lương của em nhé". Dì Trương nói vô cùng chân thành.
Dì còn cam kết nhiều nhất là trong vòng 1 tuần, thì 2 ông cháu sẽ dọn đi.
🥰Chỉ thích đi chơi - Gặp bạn khắp nơi
🥰 Truyện được đăng tải FULL ONLY trên page MonkeyD và FB PAGE: Chỉ thích đi chơi - 只能去玩. Các page đăng truyện khác đều chưa được sự cho phép của nhà mình.
Nhưng qua 1 tuần, người thì không đi, con trai con dâu và 2 đứa sinh đôi nhà bà ý lại dọn đến luôn.
Lần này còn mang theo cả hành lý.
"Chị à, chị thư thư cho em thêm 2 ngày nữa với. Nhà cũ vừa đến hạn, chủ nhà bảo phải bán nhà, đuổi cả nhà em ra ngoài. Chị nói xem, cũng phải cho bọn em thời gian tìm nhà mới nữa chứ". Dì Trương huhu khóc nói.
Lần này, mẹ tôi bất chấp thể diện, sầm mặt nói: "Các người đừng có quá đáng. Nhà tôi 3 phòng, các người nhiều người như thế này thì tôi sống ở đâu?"
"Em thuê phòng của chị, tiền thuê trừ vào tiền lương của em, sẽ không ở lâu đâu. Con trai em đã đi tìm phòng ở rồi".
Lúc này 2 đứa trẻ sinh đôi bắt đầu óc òa lên, con dâu dì Trương bỏ hành lý xuống, vén áo bắt đầu cho 2 đứa bú.
"Chị à, giúp em đi mà". Dì Trương cầu xin mẹ tôi.
Mẹ tôi miễn cưỡng đồng ý.
Giờ có 8 người cùng ở trong căn nhà 3 phòng ngủ, mẹ tôi ở phòng to nhất, 7 người còn lại chia nhau phòng khách và các phòng còn lại.
Cũng may là trong phòng mẹ tôi có wc riêng, nếu không nửa đêm đi vệ sinh mà vấp phải mấy người này, chắc hồn bay phách lạc mất.
Ngày ngày trong nhà ồn ào như cái chợ. Thằng cháu lớn nhất thì như con khỉ phá trời đạp đất, 2 đứa sinh đôi lúc thì khóc đói đòi sữa, lúc thì đòi thay tã thay bỉm, trong nhà lúc nào cũng thoang thoảng mùi hôi hôi khó ngửi.
Có lúc mà quá bận rộn, mẹ tôi thậm chí còn bế đứa bé giúp. Ngày tháng của bà trôi qua khổ mà không biết nói với ai.
Tối hôm qua, Ban quản lý đột nhiên tới nhà kiểm tra. Tự nhiên có bao nhiêu người tới nhà mẹ tôi như vậy, làm phiền đến xung quanh, bị dân cư tố cáo, nghi ngờ mẹ tôi đang làm chuyện bất hợp pháp.
Mẹ tôi trước giờ chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy. Hình tượng cao đẹp bà cả đời giữ gìn, hiện giờ bị cả nhà dì Trương đập nát hết rồi.
Mẹ tôi phát điên lên, trực tiếp yêu cầu cả nhà dì Trương dọn đi.
Nhưng bà lại quên mất, nhà người ta có 4 người lớn, 3 trẻ nhỏ, mà bà lại chỉ 1 thân 1 mình.
Nhà dì Trương chẳng coi lời mẹ tôi ra gì cả, mẹ tôi nói gì chẳng ai để ý. Thậm chí, con trai dì Trương dưới sự ngầm cho phép của dì, không biết xấu hổ muốn mẹ tôi nhường phòng ngủ to nhất của bà cho bọn họ.
Mẹ tôi tức đến tưởng như lên cơn đau tim, muốn báo cảnh sát, nhưng lại vừa xấu hổ vừa sợ đắc tội người ta, chỉ có thể gọi điện thoại cho tôi.
Tôi không để ý đến mẹ, bà liền nửa đêm nửa hôm đến nhà tôi, nhưng gõ cửa cả nửa ngày chẳng ai ra mở cửa, đành ngồi ngủ gật trước cửa nhà.
Tôi im lặng nghe xong, cuối cùng hỏi mẹ: "Mẹ còn thấy ban đầu mẹ giúp dì Trương có đúng hay không?"