MẸ ƠI, CON ỐM THẬT RỒI - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-31 11:45:29
Lượt xem: 305
Từ lần trước sau khi mẹ đi công tác ba tháng trở về, trong thời gian gần nửa năm đều chỉ đi công tác thời gian ngắn. Tôi không gặp Chu Cẩn, cũng không đến nhà anh ấy nữa, để tránh mang đến phiền toái.
Anh ấy sẽ hỏi thăm tình hình gần đây của tôi trên wechat, thỉnh thoảng để chút đồ ở chỗ chú bảo vệ, bảo tôi rảnh rỗi đi lấy.
Món quà đầu tiên tôi tặng lại cho gia đình họ, là bằng khen danh dự cho tác phẩm mỹ thuật mà tôi giành được giải Ba. Để họ nhìn thấy tôi hồi sinh, là báo đáp tốt nhất tôi có thể nghĩ ra để tặng cho bọn họ.
Nhưng tôi không ngờ, chẳng mấy chốc mẹ đã phát hiện ra tất cả.
7
Khi tôi rửa mặt xong trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, mẹ đang đứng ở bên giường tôi, trong tay nắm chặt điện thoại di động của tôi, tức giận đến cả người phát run.
Lịch sử chat wechat của tôi và Chu Cẩn không xóa. Tuy rằng nội dung trò chuyện đều là nói chuyện với nhau rất bình thường, không tồn tại bất kỳ dấu hiệu mập mờ nào, nhưng gia đình nhà Chu Cẩn ở trong lòng mẹ không khác gì hung thủ g.i.ế.c người, phản ứng của bà ấy lớn cũng bình thường.
Tôi chỉ không rõ mẹ biết mật khẩu mở khóa điện thoại di động của tôi khi nào. Tôi cũng không bất ngờ bà ấy sẽ lục lòi đồ của tôi, dù sao trước đó bà ấy đã phát hiện ra chị gái và Chu Cẩn qua lại, cũng là vì lén lút xem nhật ký của chị.
Bà ấy đập mạnh điện thoại vào người tôi, gần như phát điên lớn tiếng chất vấn tôi: "Rốt cuộc con liên lạc với người này khi nào? Cả nhà bọn họ tại sao lại âm hồn bất tán quấn lấy chúng ta? Bài học của chị con còn chưa đủ đúng không? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ngoại trừ học tập, con không thể nghĩ gì khác! Con rốt cuộc có chút xấu hổ hay không?”
Tôi cuối cùng cũng hiểu được, vì sao lúc ấy chị lại sụp đổ tố cáo mẹ không rõ sự thật, không nói đạo lý như vậy.
Đối với tôi mà nói, Chu Cẩn là anh trai trong lúc tôi tuyệt vọng kéo tôi lên, những lời nói qua lại của chúng tôi không có chút nào vượt quá khuôn phép, tôi không biết bà ấy nhìn kiểu gì ra tôi có tâm tư khác.
Tay mẹ nắm lấy hai tay tôi siết chặt, đau đớn truyền đến hai bên khiến tôi nhăn mày. Bà ấy dùng sức lay thân thể của tôi, như muốn lay cho tôi tỉnh táo lại: “Tống Tri Tri! Mẹ không cho phép! Mẹ không cho phép con phạm sai lầm gì trong kỳ thi đại học này! Mẹ không thể để bọn họ hủy diệt con!"
Nói xong bà ấy buông tôi ra rồi đi ra ngoài, tôi kịp thời giữ chặt cổ tay bà ấy, lần đầu tiên hạ giọng hỏi: "Mẹ định làm gì? Mẹ đã quên năm đó vì sao mất đi chị sao? Mẹ thật sự cảm thấy chị yêu đương đến mê mụi sao? Hay là, mẹ cũng không ngại dùng cách tương tự để mất đi con?"
Ánh mắt hung ác của mẹ hơi thay đổi, sắc mặt có chút tái nhợt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/me-oi-con-om-that-roi/7.html.]
Mặt tôi lộ vẻ châm chọc: "Nếu ngay cả con cũng không còn, mẹ còn có lợi thế gì đi vả mặt cha?"
Tôi không muốn phí thời gian đi giải thích với gia đình Chu Cẩn. Mẹ tôi không thể lắng nghe vì bà ấy sẽ không bao giờ cảm thấy mình sai.
“Hiện giờ kỳ thi tốt nghiệp trung học chỉ còn có ba tháng, mẹ không đi tìm gia đình Chu Cẩn gây phiền toái, con sẽ an phận chuẩn bị thi cử, như vậy mẹ vẫn còn có cơ hội chứng minh với cha là ông ấy sai rồi.”
Lần đầu tiên, mẹ tôi cảm thấy tôi bắt đầu hơi mất kiểm soát. Bà ấy không thể tin hỏi tôi: "Hiện giờ trong mắt con không có mẹ đúng không? Mẹ vì con mà trả giá nhiều như vậy, vẫn không sánh bằng cả gia đình xa lạ kia sao? Con không quan tâm đến mẹ nữa sao?"
Tôi buông tay mẹ ra và cúi xuống nhặt chiếc điện thoại đã rơi xuống đất. Đè cảm xúc nơi đáy mắt xuống, tôi nắm chặt di động hỏi: "Mẹ sẽ hỏi những câu hỏi tự phụ như vậy sao?"
Giằng co một hồi lâu, mẹ nhắm mắt lại, ngữ khí hiếm khi nhẹ nhàng: “Tri Tri, mẹ sẽ không đi làm gì bọn họ. Mẹ chỉ lo lắng con không hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ, bây giờ con còn đối đãi với mẹ như kẻ thù. Sau này con sẽ hiểu, bây giờ mẹ có nhiều yêu cầu với con là vì tương lai của con sau này. Chỉ có thi đậu vào trường danh giá hàng đầu con mới có thể chứng minh mình giỏi đến mức nào. Cho nên, con phải nghe lời, giai đoạn này tuyệt đối không nên phân tâm, được không?"
Nghe xem, lần duy nhất bà ấy sẵn sàng chịu thua không phải là vì bà ấy lo lắng mối quan hệ giữa tôi và bà ấy tan vỡ. Bà ấy chỉ là sợ tôi không đi con đường bà ấy đã hoạch định cho tôi.
Tôi mỉm cười và nhìn chằm chằm vào bà ấy mà không nói.
Mẹ ngoảnh mặt đi, nói “Ngủ sớm đi” rồi rời khỏi phòng tôi.
Tất nhiên tôi sẽ chuẩn bị tốt cho kỳ thi. Cho dù bà ấy không nói ra thì đó cũng là điều tôi dự định thực hiện.
8
Gần tới kỳ thi tốt nghiệp trung học, mẹ có thể thấy được trạng thái ôn tập của tôi càng thêm khẩn trương.
Lúc trước chị gái thông qua cuộc thi được cử đi học trường danh giá, chị ấy không cần tham gia thi tốt nghiệp trung học, mẹ cũng chưa từng lo lắng như vậy.