Mẹ ơi con ốm thật rồi - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-03 11:23:47
Lượt xem: 93
2
Tôi từng có một người chị lớn hơn tôi sáu tuổi, từ nhỏ đến lớn chị ấy đều rất ưu tú, thông qua cuộc thi cấp ba đã đạt được cử đi học trường danh giá, là niềm kiêu hãnh của mẹ.
Nhưng mà ngườichói mắt như chị ấy, năm hai mươi tuổi lựa chọn kết thúc sinh mạng của mình.
Khi đó tôi đi theo bên cạnh mẹ, khóc gọi mẹ xuống, sắc mặt trắng bệch.
Mà chị tôi rưng rưng quay đầu nhìn tôi, khàn giọng nói với tôi: "Tri Tri, em phải sống tốt cuộc sống của mình, không nên đi trên con đường giống như chị.”
Nói xong, chị ấy thậm chí không thèm liếc mắt nhìn mẹ một cái liền nhảy xuống.
Mẹ nói, đều là vì chàng trai kia hại chị, làm cho chị không thể chuyên chú học tập.
Mẹ còn ra lệnh cho tôi tuyệt đối không được yêu sớm, sau này cũng đừng để tình yêu làm mụ mị đầu óc.
Khi đó trong mắt bà ấy là phẫn nộ và không cam lòng, che đậy nỗi đau mất đi con.
Không bao lâu sau mẹ liền khiến cả nhà chàng trai mà bà nghĩ là đã hại chị tôi loạn cào cào, nghe nói chàng trai đó mất đi tư cách ra nước ngoài làm trao đổi sinh, mẹ anh ấy cũng mất việc.
Sau khi sự việc giải quyết xong, bà ấy liền đặt niềm hi vọng duy nhất đặt người tôi.
Đầu óc tôi không thông minh như chị gái, thành tích chỉ có thể duy trì ở top 10 lớp. So với chị gái luôn đứng nhất khối, tôi thật sự kém quá nhiều.
Mẹ tôi tin rằng thiên phú không đủ phải ngày một ngày hai có thể sửa chữa, vì thế sắp xếp cho tôi rất nhiều đề luyện tập, học thêm liên tục, tôi giống như máy móc được lên dây cót, một khắc cũng không thể dừng lại.
Thành tích của tôi cũng có tăng lên, cơ bản có thể bảo trì ở top 10 khối. Nhưng mẹ nhìn phiếu điểm của tôi, vẫn lắc đầu, thở dài nói: "Vẫn không bằng chị con.”
Ánh sáng trong mắt tôi dần dần nhạt đi, cụp mắt không nói gì. Mẹ chưa bao giờ nghĩ tới việc tôi đã phải nỗ lực bao nhiêu để leo lên được thứ hạng này, bà ấy sẽ chỉ nghĩ rằng tôi không đủ chăm chỉ.
Nhưng làm sao bây giờ? Tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn chưa đủ. Đầu óc và cơ thể tôi mệt mỏi. Mẹ thật sự không thể chấp nhận, tôi không ưu tú như vậy sao?
Tôi không dám hỏi mẹ như vậy, bởi vì bà ấy chỉ hỏi ngược lại tôi, vì sao chuyện chị gái có thể làm được, tôi lại làm không được.
Nếu tôi không thể xuất sắc như chị gái, tôi sẽ không có lối thoát tốt.
Lối thoát tốt?
Tôi ngay cả con đường trước mắt cũng không nhìn thấy mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/me-oi-con-om-that-roi-ljbw/2.html.]
Sau khi nhận ra sự thật, tôi không còn gửi gắm hy vọng vào việc mẹ sẽ cứu vớt tôi nữa.
Ba tháng sau, tôi đưa ra lựa chọn giống như chị tôi năm đó.
Bốn năm trước, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, chị tôi đã quay đầu lại nhìn tôi một cái, nhưng khi tôi đứng ở rìa tầng cao nhất, không nói tiếng nào liền giang hai tay ra ngã về phía sau, giống như diều đứt dây.
Tôi tuyệt vọng cỡ nào mà ngay cả một sự quyến luyến cũng không có, không chút do dự buông bỏ thế giới này.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ấn tượng cuối cùng trong đầu tôi, chỉ có đêm tối vô tận trước mắt, gió lạnh gào thét bên tai, cùng với cảm giác trái tim khó chịu do thân thể nhanh chóng rơi xuống.
Thành thật mà nói, lúc ấy tôi càng cảm thấy mình sống tốt hơn bao giờ hết. Ít nhất lòng tôi không giống một đầm nước đọng, không nổi chút gợn sóng. Tôi nghĩ, tôi có thể được giải thoát rồi.
Nhưng mà lúc tôi lại mở mắt ra lại nhìn thấy trần nhà trắng toát, xung quanh tràn ngập mùi nước khử trùng. Tôi không chết, cái lều ở tầng một đã cho tôi chỗ đệm. Nhưng tôi bị ngã và cần một thời gian dài để hồi phục.
Lúc mẹ xông vào, ánh mắt đỏ ngầu, tôi không nhìn thấy trong mắt bà có chút đau lòng nào, ngược lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng tôi: "Bây giờ con học được cách dùng cái c.h.ế.t để chống lại mẹ đúng không?"
“Để danh chính ngôn thuận làm người tàn tật, ngay cả c.h.ế.t con cũng không sợ?”
"Nếu thật sự không sợ chết, con nên tìm một nơi không có gì che chắn, tìm tầng lầu đủ cao để nhảy xuống!"
“Dù sao so với tình trạng nửa c.h.ế.t nửa sống hiện tại của con vẫn tốt hơn!”
Nếu như không phải vì tôi đang bị thương, tôi đoán bà ấy sẽ hận không thể tát tôi một cái.
“Mẹ hao hết tâm tư chăm sóc dạy dỗ hai chị em con, kết quả các con đã dùng cái gì để báo đáp mẹ?”
“Sao mẹ lại sinh ra hai đứa con vô dụng như vậy?!”
Tôi đờ đẫn nhìn trần nhà, lỗ tai ong ong, đối mặt với lời chửi rủa của mẹ không có nhiều cảm giác lắm. Trầm cảm nặng khiến tôi thậm chí phản ứng chậm chạp.
Tôi đột nhiên nhớ tới trước kia lúc mình còn đang học tiểu học, ghé vào bàn học vừa vẽ tranh, vừa hâm mộ nói với chị gái đang giải đề rằng mẹ rất thiên vị chị ấy, cũng không tốn tâm tư vào mình.
Chị gái dừng bút, nhìn đêm tối ngoài cửa sổ lẩm bẩm: "Mẹ thiên vị là có điều kiện.”
Sau đó chị ấy lại xoa tóc tôi, ánh mắt rất dịu dàng: "Tri Tri có thể tự do học tập và sinh hoạt như bây giờ là rất tốt rồi.”
Lúc ấy tuổi còn nhỏ, tôi còn không hiểu chị gái nói có điều kiện là có ý gì. Sau này tôi mới hiểu được, tình yêu của mẹ, cần chúng tôi dùng sự ưu tú tuyệt đối để hồi báo.
Mấy năm nay, tôi chẳng qua là đi trên con đường cũ của chị gái, trải qua tâm trạng của chị ấy lúc đó.
Chị gái tôi thật sự vì tình mà tự sát sao?