MẸ CHỒNG HAI MẶT - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-07-24 19:27:11
Lượt xem: 2,559
Bà ta gọi lần nữa, nhưng tôi lười bắt máy.
Đến tối, Lâm Phong cũng gọi điện tới, bảo tôi về nhà.
Tôi từ chối: “Chẳng phải mẹ anh đã nói tôi không cho bà ta gặp cháu trai hay sao? Anh có thể chở Tiểu Bảo về, về phần tôi, bao giờ mẹ anh khỏi bệnh tôi sẽ về.”
"Nhưng nếu Tiểu Bảo bị lây cảm cúm, thì anh tự xin nghỉ phép và đến bệnh viện chăm sóc thằng bé, mẹ tôi và tôi sẽ không đi!"
Lâm Phong: "..."
Lâm Phong ấp úng: "Vợ à, mẹ anh không có ý này, ba anh vừa mất không lâu, bà ấy lại bị bệnh, dễ suy nghĩ lung tung. Em có thể nể mặt anh..."
Tôi ngắt lời anh ta, tức giận nói: "Không thể, anh không có mặt mũi lớn như vậy đâu."
Lâm Phong: "..."
Tôi: "Loại người ích kỷ như mẹ anh, chỉ muốn khiến con dâu ấm ức, có suy nghĩ tung lung cũng là nghĩ cách gây khó dễ cho con dâu."
Lâm Phong cũng nổi giận, hỏi ngược lại tôi: "Tống Duyệt, dù gì bà ấy cũng là mẹ của tôi. Bây giờ ý cô là sao, muốn tôi trơ mắt nhìn mẹ tôi bị bệnh, không quan tâm sao? Nếu bây giờ mẹ cô ngã bệnh, cô có thể mặc kệ không?"
Tôi cười: "Lâm Phong, tôi còn chưa nói, thái độ của mẹ anh đối với hai ta là "Có việc thì ân cần, không có việc thì bỏ mặc". Tôi hỏi anh, từ đầu đến cuối tôi từng nói anh đừng chăm sóc mẹ anh lần nào chưa? Bây giờ anh kêu tôi về là muốn làm gì? Giao nhiệm vụ chăm sóc mẹ anh cho tôi, để tôi giúp anh tích chút chữ hiếu à."
Lâm Phong: "..."
Tôi tức đến mức cúp điện thoại với anh ta.
Vì lý do này mà hai chúng tôi chiến tranh lạnh ba tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/me-chong-hai-mat/chuong-07.html.]
Mãi đến ba tháng sau, chồng Lâm Tuyết đi công tác nửa năm, Lâm Tuyết lại cần Diêu Lỵ giúp đỡ nên gọi Diêu Lỵ về.
Đó cũng là lúc tôi nhận ra tại sao Diêu Lỵ lại ưu ái chị gái Lâm Phong trong mọi việc, giúp chị gái anh ta chăm sóc con còn anh ta thì không, nhưng anh ta vẫn cảm thấy điều đó không quan trọng.
6.
Bởi vì Diêu Lỵ đã nói với anh ta, sức lao động từ phía ba mẹ vợ không mất tiền, không dùng thì phí!
Mà Lâm Phong cảm thấy xót cho mẹ anh ta vừa chăm sóc hai đứa con của chị gái mình, tuổi tác hiện giờ đã lớn mà vẫn phải vất vả phụ giúp chăm sóc con của chúng tôi.
Đúng lúc mẹ tôi vô cùng sẵn lòng giúp chúng tôi trông con, không cần phải trả bất kỳ khoản phí nào.
Tại sao tôi lại biết ư?
Là vì sau khi Diêu Lỵ trở về nhà của Lâm Tuyết, Lâm Phong có gọi cho tôi mấy cuộc, nhưng tôi không quay về.
Mẹ tôi cảm thấy việc chúng tôi tiếp tục chiến tranh lạnh không phải cách hay, khuyên tôi không cần phải bực tức với Lâm Phong vì mẹ chồng, nói hiện tại mẹ chồng tôi rất cần sự an ủi của con cái.
Mẹ tôi ở chung cùng Lâm Phong mấy năm. Mặc dù mẹ tôi thầm phê bình thái độ ban đầu của Lâm Phong khi mẹ anh ta gây sự với tôi, nhưng bà vẫn khá hài lòng với chàng rể Lâm Phong này.
Bản thân Lâm Phong làm nhân viên bán hàng nên rất giỏi ăn nói.
Mẹ tôi giúp trông trẻ ở nhà chúng tôi, song do một số thói quen sinh hoạt, ít nhiều cũng nảy sinh một số mâu thuẫn nhỏ, vướng mắc. Dẫu thế, anh ta vẫn luôn tôn trọng mẹ tôi, nói chuyện cực kỳ tử tế. Dù hai chúng tôi có cãi nhau, nhưng hiếm khi ầm ĩ trước mặt mẹ tôi.
Đến dịp Tết, anh ta cũng sẽ mua quà cho mẹ tôi.
Tôi làm theo lời mẹ, ngoại trừ mẹ anh ta tới làm gậy khoáy phân, tôi và Lâm Phong không có mâu thuẫn lớn nào khác.