Mẹ chồng cùng tôi trọng sinh rồi! - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-05 19:53:51
Lượt xem: 724
6
Mẹ chồng lắc đầu với một nụ cười gượng và giải thích rõ ràng chuyện gì đã xảy ra sau cái chếch của tôi ở kiếp trước.
Kiếp trước tôi chuyên tâm báo thù cho con gái, không hề quan tâm đến Trình Lập Cường, mẹ chồng lúc đó chỉ coi đàn ông là quan trọng, bà không hài lòng với tôi về mọi mặt, cho nên bà càng không quan tâm đến sống chếch của tôi làm gì.
Không ngờ Trình Lập Cường lại cặp kè với một bà chủ mà Trình Bân tìm được, thực ra tôi cũng biết người này, ả ta là em họ xa của mẹ Trình Bân, ả thường cùng mẹ Trình Bân chạy đến nhà tôi và mỉa mai tôi về việc tôi không sinh được con trai .
Kiếp trước tôi bị như PUA đến mức cho rằng mình vô dụng nên dù có bao nhiêu người chế nhạo tôi cũng không suy nghĩ sâu xa, không ngờ cô ta không chỉ ghen tị mà còn muốn tu hú chiếm tổ, thay thế vị trí của tôi.
Cô ta xinh đẹp, dịu dàng và vô tư, lại có tài ăn nói dụ dỗ, Trình Lập Cường cảm thấy loại phụ nữ chỉ biết dựa dẫm vào mình này mới là tình yêu đích thực nên hắn ta đã cố gắng nâng ả trong tay và vô cùng biết ơn hai cha con Trình Bân đã làm mối, thậm chí có thể nói đáp ứng mọi yêu cầu của họ.
Trước đây tôi luôn nghĩ hắn chỉ đơn giản là thiên vị người thân, nhưng bây giờ xem ra tất cả đều là do cô nhân tình.
Và đôi cẩu nam nữ này kết hôn chưa đầy một tháng sau khi tôi qua đời, không lâu sau, bà chủ kia nói rằng cô ta có thai một đứa con trai, điều này khiến mẹ chồng và Trình Lập Cường vui sướng đến phát r.ồ, bà đối xử với ả như thái hậu, thậm chí còn bị dụ dỗ giao nhà cho ả ta.
Mẹ chồng tưởng rằng về già bà sẽ hạnh phúc, nhưng bà không ngờ rằng trước khi bước vào cửa người ta lại nghĩ bà là người chướng mắt nhất.
Cô ta kén chọn và hay bắt bẻ .Khi Trình Lập Cường không ở nhà thì không được phép vào bếp ăn , chỉ được ăn những đồ ăn mốc meo, ôi thiu mà ả không thèm đụng, nếu bà dám phàn nàn thì sẽ chỉ thảm hại hơn mà thôi. .
Tiền tiết kiệm của bà đã bị tiểu tam này lừa, m.o.i hết từ lâu, thậm chí bà còn không được phép ra ngoài mua đồ ăn.
Bởi vì thường xuyên ăn đồ hỏng, thân thể già nua căn bản không chịu nổi, mỗi tháng bị tiêu chảy hai mươi ngày, cuối cùng yếu đến mức đi vệ sinh cũng không tự được.
Đều nói " bệnh lâu trước giường không hiếu tử" . Trên giường, bốc mùi h///ôi t///hố///i, không ai tắm rửa, bộ dáng hiếu thảo của Trình Lập Cường dần dần hao mòn, hơn nữa tiểu tam bên cạnh vừa dỗ vừa lừa, cuối cùng hắn né///m mẹ mình ốm đau phải vào viện dưỡng lão xa xôi.
Vì bà chỉ trả tiền một tháng nên sau đó viện dưỡng lão không nhận được cấp phí lại đuổi bà ra ngoài.
Cuối cùng, bà run rẩy tìm được đường về nhà, căn nhà đã được bán từ lâu, Trình Lập Cường đã mất việc và tình nhân của anh ta đang trốn nợ khắp nơi, thậm chí không hề nghĩ đến việc tìm mẹ.
Bà lại đi tìm Trình Bân, bị đánh vì bị coi là gánh nặng, muốn cầu cứu nhưng bị Trình Bân đánh, bà bị ốm , đi qua thùng rác, vô tình ăn phải một chiếc bánh ngọt. từng để đ///ộc chuột trong nhà hàng. Bà thậm chí còn không cầm cự được sau một tiếng, cuối cùng đã qua đời cạnh thùng rác.
Đó là mùa đông thứ mười sau khi tôi và Chanh Chanh chếch.
Bà ấy đã bị tra tấn suốt thời gian sau khi chúng tôi chếch đi.
“Lúc đó mẹ không khóc, dù là xin ăn, bị đánh hay bị lạnh cóng, nhưng khi mẹ nghĩ, nếu mẹ đối xử tốt với con hơn thì con và Chanh Chanh sẽ không sao, mọi người cũng sẽ không sao, mẹ không thể....Không chịu nổi. Hãy sống... Đây là quả báo mẹ phải gánh chịu, mẹ đã nuôi một đàn sói mắt trắng và đưa cả hai người vào kết cục tồi tệ..."
Mẹ chồng khóc đến run cả tay: “Hiện tại mọi người đều ổn, mẹ cũng không ép buộc gì cả, phiền phức do mẹ gây ra mẹ sẽ giải quyết, chỉ cần nhìn thấy con và Chanh Chanh còn sống, mẹ đã hài lòng lắm rồi. Đừng để họ làm tổn thương con...con là người tốt, con xứng đáng được hưởng hạnh phúc...
Không phải là mẹ giả vờ đau khổ, cũng không phải là mẹ đang cố dỗ dành con bằng những lời hoa mỹ mà là mẹ thực sự biết mình đã sai."
Trình Chanh nghe vậy liền òa khóc, ôm lấy tay tôi và bà, khóc lớn: "Bà ơi, chúng ta sẽ không sao đâu. Sau này con sẽ tôn trọng bà và mẹ con... Mẹ, mẹ..."
Nghe xong lời này, tôi cũng không thấy nhẹ nhõm, nhưng tôi không thể quên những vất vả mà mình đã phải chịu đựng trong những năm qua, im lặng hồi lâu, chỉ nói: “Nếu mẹ muốn ở lại với con thì mẹ có thể ở lại.” ."
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy lại khiến bà cười như trẻ con: "Này! Được rồi! Được rồi! Hãy đá cái thứ rác rưởi đó ra ngoài đi, ba chúng ta sẽ vui vẻ hơn đấy!"
Chúng tôi chỉ làm theo những gì đã nói, tay không gõ cửa nhà Trình Bân - gia đình nó là người mắc nợ nhiều nhất nên tất nhiên chúng tôi đến gặp bọn chúng trước.
7
Cửa mở ra, sắc mặt mẹ Trình Bân còn xấu hơn quả mướp đắng tôi làm hôm qua, nhất là khi nhìn thấy chúng tôi tay không đứng ở cửa, bà không muốn cho chúng tôi vào.
Điều khiến tôi và mẹ chồng ngạc nhiên là tiểu tam cũng ở đó, thò đầu ra ngoài thấy tôi không mang theo sản phẩm chăm sóc da nào, vẻ mặt thất vọng nói: “Chị Tĩnh, mọi người tới rồi à?” Hôm qua chị đã làm gì vậy? Bân Bân bị doạ sợ không biết phải làm sao ”.
Ai không biết có thể cho rằng cô ta mới là chủ nhà đấy. Nhưng hiện tại chúng tôi không có ý định vạch trần mối tình giữa cô ấy và Trình Lập Cường, dù sao cũng không có bằng chứng xác thực.
Mẹ chồng tôi đã nghe lời tôi dặn trước khi gõ cửa, dù ghét chếch ả nhân tình nhưng vẫn nhịn, chỉ trừng mắt nhìn cô ta, hất tay cô ta ra rồi đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay tôi đến đây không có mục đích gì khác. 120.000 nhân dân tệ mà nhà này mượn từ tiểu Tĩnh năm ngoái đã được thỏa thuận sẽ trả lại vào cuối năm. Kể từ đó đã bao lâu rồi? Và máy tính xách tay và máy tính bảng mà m.à.y lấy từ nhà t.a.o trước đây cũng được tính cả vào đi. !"
Mẹ Trình Bân nào ngờ chúng tôi lại đến đòi nợ, bà trợn mắt: “Tết Nguyên Đán sao có thể đến đòi nợ? Tôi cũng không nói không trả máy tính. Hơn nữa, Chúng ta đều là một nhà, mượn dùng một chút có gì sai đâu? Keo kiệt! Còn nữa, Phó Tĩnh, tôi chưa thèm nói cô đâu"
"T.ao xem ai dám nói nó!" Mẹ chồng trừng mắt và lấy đà, "Tĩnh Tĩnh, nói cho mẹ biết, những chiếc laptop và máy tính bảng đó giá bao nhiêu? Và nhà này lấy bao nhiêu mỹ phẩm của con. Có đáng xấu hổ không? Tính hết đi, một xu cũng tính!"
Mẹ của Trình Bân có làn da xấu, nhưng bà ấy rất thích nhận các sản phẩm chăm sóc da từ tôi, chỉ cần bà ấy nói với Trình Lập Cường rằng bà ấy muốn rửa mặt, Trần Lập Cường sẽ lấy đồ của tôi và tặng chúng để lấy mặt mũi, thậm chí cả gói Bảo Bảo Sương cũng không tha. ( Cái này mình đoán là mặt nạ )
Đương nhiên, chỉ có mẹ Trình Bân mới biết được có bao nhiêu phần trong số đó được chuyển cho tiểu tam.
Ngày xưa mẹ chồng sẽ nói tôi không đủ rộng lượng nhưng sau khi ta trọng sinh, bà rất nghe lời tôi, sợ tôi bị nói sẽ không vui. Bà miệng hô tay xắn áo, như thể lúc nào cũng sẵn sàng đánh người.
Mắt thấy người đến chỉ để đòi tiền, tiểu tam đã lặng lẽ trốn thoát, mẹ Trình Bân đành phải một mình đối mặt, cơn tức giận của bà ta cũng ngày càng yếu đi:
"Ôi chị đang làm gì vậy? Chúng ta đều là người một nhà.Dì đưa tiền cho cháu, vội gì? Còn có sổ ghi chép và những thứ tương tự. Nhà cháu cũng không thiếu gì, cứ coi như cho chúng ta chút mặt mũi đi!"
8
Thấy chúng tôi có vẻ không dễ nói chuyện, mẹ chồng tôi cũng ra vẻ mặt cứng rắn nói "Nếu con không trả thì chiến ", mẹ Trình Bân đổi ý. lại thái độ khua môi múa mép - dù sao thì đây cũng là cách các dì các cô dỗ dành Trình Lập Cường trước đây.
Mẹ chồng cười khẩy, không hề mắc bẫy "Ta cho nhà ngươi mặt mũi, đều không cần đúng không! Con dâu, tính tiền!"
Tôi nói “ Vâng”, vui vẻ lấy từ trong túi ra một tờ giấy, so với tuổi thọ mẹ Trình Bân khéo còn dài hơn và nói:
"Ôi trời, nhà chúng tôi không cho cậu mượn máy tính, nhưng lại trộm hai chiếc máy tính xách tay, một chiếc máy tính bảng mới, sáu thỏi son môi và tám bộ sản phẩm chăm sóc da, tất cả đều mới tinh, tổng trị giá gần 100.000 nhân dân tệ, Chanh Chanh này." , con có nghĩ đến đồn cảnh sát lập hồ sơ vụ án sẽ nhanh hơn không?,"
Trình Chanh vốn dĩ đang đứng ở phía sau tôi, khi tôi gọi tên , con bé sửng sốt một chút, có chút ngại ngùng không dám nói, nhưng được mẹ chồng vỗ về động viên, nó hít một hơi thật sâu, gật đầu đối mặt với ánh mắt ăn thịt người của mẹ Trình Bân: “ Vâng… có thể... hai ngàn là khởi tố được rồi, nhưng… nếu số tiền lớn, có thể phải vào tù!”
Nói xong khóe miệng nhếch lên như thể đã trút được gánh nặng tâm lý, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bước đầu tiên tốt đẹp.
Mẹ của Trình Bân c.h.ế.t lặng: “Này, không, chúng ta ngồi xuống đi đã"
Tôi và mẹ chồng rất tiêu sái đưa Trình Chanh rời đi, tốt bụng từ chối lời đề nghị ở lại của bà ta: “ Cháu biết cô đang vội, Cô cố mà lo cho xong đi. Dù sao, chúng tôi chỉ cho cô ba ngày thôi. Nếu cô không trả lại tiền sau ba ngày hoặc Nếu cô sót một xu, cháu cũng không thể đảm bảo điều gì sẽ xảy ra ”.
Tôi vẫn mỉm cười như một mẹ hiền dâu thảo nhưng tôi đoán trong mắt bà ấy tôi giống một tên thổ phỉ hơn, còn mẹ chồng tôi chắc chắn là thủ lĩnh rồi.
Ba thổ phỉ nhân cơ đòi nợ, phía Trình Lập Cường chắc chắn đã biết chuyện, số điện thoại của tôi cũng không liên lạc được.
Khi nhìn danh sách dài những bài chửi bới, dỗ dành hắn ta gửi, tôi cảm thấy điện thoại của mình thật bẩn thỉu.
Hừ, ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/me-chong-cung-toi-trong-sinh-roi/chuong-2.html.]
9
Mẹ chồng tôi đi tới xem, tuy không biết chữ nhưng bà cũng biết nội dung, sợ tôi bị mấy lời của chồng dụ dỗ nên vội khuyên tôi: “Con dâu. Có mẹ ở phía sau! Mẹ chống lưng cho con!"
Tôi đang định trả lời thì Trình Chanh đang định mua kẹo táo đột nhiên dẫn theo một cô gái quay lại: “Mẹ! Em họ nói nhìn thấy bố dẫn tiểu tam đến trung tâm nhà đất. Bố muốn bán nhà đi rồi mua nhà cho cô ta!
Tôi nhìn mẹ chồng: “ Ả ta đi nhanh quá! Vừa rồi không phải còn ở đây sao?”
Mẹ chồng vẻ mặt chán ghét: “Chuyện nhảm nhí ! Cô ta hoảng sợ khi chúng ta đến đòi nợ! Kiếp trước cô ta làm như chưa từng thấy tiền bao giờ vậy. Ngày nào cũng đòi và kêu mua nhà cho đứa con trai trong bụng, sao cô ta không tự mua cho mình đi!
Chính là vậy... Tôi im lặng không biết phải đối phó thế nào với họ, không ngờ mẹ chồng tôi liếc nhìn đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, thần bí giơ ngón tay lên:
"Hiện tại đối phó bọn họ còn quá sớm, cứ để bọn họ làm, chuyện thú vị sẽ đến sau, mẹ nói cho con biết..."
Sau khi lẩm bẩm xong, chúng tôi có thời gian để nhìn cô bé đang lo lắng bên cạnh.
Người mà Trình Chanh gọi là chị chính là em gái ruột của Trình Bân—— Trình Tiểu Huệ, người có tính tình mềm yếu hơn so với Trình Chanh , con bé đã bị tiêm nhiễm rất nhiều tư tưởng lạc hậu.
Kiếp trước tôi rất ít gặp con bé, khi còn nhỏ nó được nuôi dưỡng ở nhà chú, lấy tiền công làm osin cho Trình Bân làm tiền tiêu vặt, lớn lên nó giúp rửa bát trong nhà hàng quán ăn để kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Không kiếm đủ tiền sẽ bị đánh, chiếc áo khoác ngoài nó mặc đã được tôi mềm lòng mua cách đây ba năm.
Mẹ chồng nhìn nó, hiển nhiên là đang nghĩ đến hoàn cảnh của con bé, bà nắm lấy tay con bé thì thấy từng vết bầm tím.
Trình tiểu Huệ ngượng ngùng rụt tay lại, thấp giọng cầu xin tôi: “Dì, đừng nói với bố mẹ con là con đã nói với dì, được không? Họ sẽ đánh c.h.ế.t con mất."
Thật đáng thương đến mức nó gần như bật khóc .
Dù biết mình có thể bị đánh nhưng vẫn không thể không kể với chúng tôi.
Tôi nhìn mẹ chồng: “Mẹ ơi, đứa trẻ này có thể được cứu rồi!”
Trình Tiểu Huệ không biết chúng tôi có ý gì, chỉ khóc nói bị kéo đi xem mắt, nhưng con bé chỉ hơn Trình Chanh hai tuổi, thì người nhà vội cái gì?
Tôi đột nhiên có một loại dự cảm không tốt: "Xem mắt? Xem mắt với ai vậy? Vương Nguyên Thần?"
Nó ngạc nhiên: “Sao dì biết?”
Tôi chỉ đoán thôi, Trình Bân vẫn luôn muốn nhét miếng thịt to béo Nguyên Thần vào miệng, nhưng chuyện Trình Chanh đã bị thổi bay, hắn còn có thể tìm đâu ra một cô gái khác để gây rắc rối?
Tất nhiên chỉ có em gái ruột của nó!
Bà mẹ chồng sắc mặt tối sầm: "Con có biết Vương Nguyên Thần là gì không? Hắn cũng là phế vật giống như anh trai con và cha con!"
Trình Chanh nghiêm túc nói cho con bé biết Vương Nguyên Thần tới nhà, thậm chí còn nói với nàng Vương Nguyên Thần là kẻ hiế//p dâ///m, nhưng Trình Tiểu Huệ chỉ cúi đầu, giọng nói như muỗi: " Châu biết. , nhưng anh trai cháu nói rằng anh ấy đã thay đổi và sẽ đối xử tốt với cháu …”
" Cháu có tin không?" Tôi hỏi bằng giọng lạnh lùng, nhìn thẳng vào con bé.
Trình Tiểu Huệ trầm mặc một lát, sau đó xoay người rời đi: "Dì, xin hãy để cho con yên!"
Mẹ chồng tôi tức giận đến mức mắng con bé không có đầu óc, nhưng Trình Hiểu Huy chỉ cúi đầu đi càng ngày càng xa, thấy người sắp biến mất, tôi thở dài đuổi theo .
Không phải Trình Tiểu Huệ không biết tốt xấu, mà là con bé chưa bao giờ nhìn thấy tôi và mẹ chồng mắng người như thế nào, lại sợ làm liên lụy tôi.
Người có thể nhắc nhở tôi chắc chắn không phải là một cô bé lòng dạ xấu xa.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
10
Khi tôi đuổi kịp Trình Tiểu Huệ, Vương Nguyên Thần đã chuốc mê và chuẩn bị hại con bé đúng như tôi dự đoán.
Người này bản chất là một thứ rác rưởi, xem mắt chỉ là cái cớ để hắn tấn công Trình Tiểu Huệ . Chúng tôi nhìn hắn trực tiếp đưa người vào phòng và bảo Trình Chanh gọi cảnh sát, còn mẹ chồng tôi và tôi lao vào.
"bùm!"
Mẹ chồng phang cho Vương Nguyên Thần một chai rượu ngay trán, tôi cởi áo khoác che cho Trình Tiểu Huệ thật chặt, Trình Chanh dẫn cảnh sát tới.
"Chú cảnh sát! Chính hắn là kẻ muốn hại chị gái cháu!"
Tôi ôm Trình Tiểu Huệ tái nhợt vào trong lòng, nhìn Vương Nguyên Thần đang che đầu hắn, nheo mắt lại, hét lớn: “Đúng vậy! Trình Bân nhà chúng tôi đã ở bên cạnh hắn lâu như vậy, thế mà hắn lại đã bức hại con bé. ! Đi khám xét nhà anh ta đi. Có một tầng hầm trong ngôi nhà màu xanh ở số 886 ngõ Tonghua. Trong đó có rất nhiều thứ bẩn thỉu! Tất cả đều là bằng chứng! May mà có Trình Bân!"
Đối phó với một kẻ như Vương Nguyên Thần, liền phải triệt để làm hắn trở tay không kịp ,bằng chứng hiế//p dâ///m, lạm dụng con gái cũng đủ khiến hắn ăn đủ!
Nếu không phải hôm nay “bắt quả tang”, tôi đã trực tiếp đi tố giác tội ác thì cảnh sát sẽ nói rằng không có bằng chứng nào cả, điều đó chỉ khiến Vương Nguyên Thần cảnh giác, sau đó mọi việc đã muộn rồi.
Nhưng với rất nhiều người theo dõi, hắn ta không thể bỏ chạy.
Mặt khác, tôi đã “hào phóng” ghi công cho Trình Bân điều đó là hợp tình hợp lý.
Bằng cách này, anh ta sẽ không thể nghi ngờ tôi được.
Vương Nguyên Thần sắc mặt tái nhợt, hai chân trần không ngừng run rẩy, cuối cùng không nhịn được quỳ xuống, trong mắt tràn đầy oán hận:
"Trình Bân... T.a.o coi m.à.y như anh em , nhưng m.à.y lại .....
Ha, Trình Bân thật là vốn nhu nhược, sắp có kịch hay rồi!
Vương Nguyên Thần bị bắt đi, tôi cùng mẹ chồng không dám chậm trễ đưa Trình Tiểu Huệ đến bệnh viện.
Khi tỉnh dậy, con bé sợ hãi đến mức không cầm được nước mắt:
" Cháu nên làm gì...Cháu nên làm gì đây...'
Trình Chanh khuyên nhủ: "Chị, chúng em đến đây trước khi hắn kịp làm gì. Chị chỉ bị đánh thuốc mê thôi. Bác sĩ nói chị nên nghỉ ngơi thật tốt sẽ không sao đâu..."
Nhưng Trình Tiểu Huệ vẫn khóc, mẹ chồng ức chế đến mức gần như chán nản, chọc chọc tôi nói: "Con dâu, con có thể cho con bé một vài khuyên được không?"
Tôi thở dài, ngồi cạnh giường : “Tiểu Huệ, nghe dì nói, nhà đó không tốt , nếu cháu không vui thì không cần quay về. Họ không quan tâm đến sự an toàn của cháu ,cũng không chịu trách nhiệm về cuộc sống của cháu. Từ giờ hãy chăm sóc bản thân mình nhé."
Trong mắt Trình Tiểu Huệ đầy vẻ khó hiểu: “Nhưng cháu, làm sao có thể.."
"Con còn sống thì có thể lo được, muốn học thì có thể học và thi. Tiền bạc dì sẽ giúp đỡ... Nếu con muốn kết hôn thì...
“Con không muốn lấy chồng!” Con bé đột nhiên suy sụp, “Dì ơi, con không muốn gả cho người mà con còn không biết. Con muốn học, và con cũng muốn sống cuộc sống của riêng mình. Con không muốn trở thành công cụ của anh trai ....."