Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mẹ chồng chưa siêu thoát - 7 (END)

Cập nhật lúc: 2024-09-19 21:41:18
Lượt xem: 2,328

“Buồn cười, tôi là chú rể, cô ta là cô dâu, ngủ với cô ta thì như thế nào!”

 

“Anh đúng là không có lương tâm, đã nói là giả, anh lại muốn làm con rể của tôi thật à?”

 

“Vậy thì thế nào, cô còn không phải vì tiền gả ông già kai sao, còn nữa con gái ngốc của cô, nếu không là cô cầu xin tôi thì tôi cũng không cưới đâu, thiệt thòi c.h.ế.t tôi.”

 

Cha chồng đi ở phía trước nhìn thấy cảnh này, xụi lơ, nhờ người bên ngoài kịp thời đỡ mới không ngã xuống.

 

Các vị khách khác nhao nhao châu đầu ghé tai. Có người còn lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh, ghi hình.

 

Hành động của dì Diệp và con rể mới, cứ như vậy bị tung ra.

 

Hôn lễ, trở thành một trò cười.

 

12

 

Ngày hôm sau.

 

Tôi từ bệnh viện khám thai ra, bị Trác Lương mang sắc mặt nặng nề chặn lại: “Nhu Nhu, chuyện này là em làm sao?”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Tôi nghiêng đầu cười: “Không biết anh ám chỉ chuyện gì? Chuyện dì Diệp giải phẫu thất bại không mang thai được, hay là bà ta cùng con rể mới âm mưu lừa gạt tài sản nhà anh, hay là chuyện bà ta hạ độc canh gà cho tôi, cố ý để tôi một xác hai mạng?”

 

Trác Lương sửng sốt, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nhu Nhu, anh biết em chịu rất nhiều uất ức. Nhưng chuyện trong nhà sao em lại náo loạn như vậy làm ai cũng biết, cha anh rất mất mặt.”

 

Tôi bật cười: “Chưa từng nói với anh sao? Chỉ là anh từng tin tôi sao?”

 

Trác Lương tự giác đuối lý: “Được rồi được rồi, việc này anh không trách em. Em còn mang thai cục cưng, về nghỉ ngơi trước đi, chuyện của dì Diệp giao cho anh xử lý là được.”

 

“Trác Lương, hình như anh đã quên, tôi đã nộp đơn ly hôn rồi.”

 

Trác Lương nhíu chặt mày: “Em còn giận dỗi tới khi nào, chúng ta biết nhau yêu nhau nhiều năm như vậy, bây giờ còn có cục cưng, không cần thiết bởi vì dì Diệp và cha anh mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh và em.”

 

Tôi dừng bước: “Trác Lương, anh cảm thấy giữa tôi và anh không có vấn đề gì sao? Hôm nay là lần thứ mười tôi đi khám thai một mình, thời gian qua anh đã từng nghe qua tim thai con chúng ta chưa? Anh có cảm nhận được động tĩnh của đứa nhỏ trong bụng không? Anh có cảm nhận được cảm giác mỗi đêm khuya vì thai nghén mà nôn tới mật xanh, ngày hôm sau còn phải kiên trì rời giường đi làm không? Anh cảm thấy tôi là cái gì? Người vợ giúp anh nối dõi tông đường? Người mẹ vĩnh viễn quan tâm anh? Hay là người con dâu tận hiếu thay cho anh?”

 

Giọng điệu Trác Lương mang theo nôn nóng: "Anh làm việc rất vất vả vì gia đình này. Em chỉ mang thai thôi mà, trên thế giới tất cả người phụ nữ đều là như vậy!”

 

Tôi không thể thốt nên lời.

 

Trác Lương lại càng khó hiểu: “Nhu Nhu, anh không hiểu vì sao em lại tính toán như vậy, lúc còn trẻ cha anh và mẹ anh cũng xa nhau, năm đó mẹ anh một mình mang thai vẫn đi làm, cho đến ngày sinh cha anh mới chạy về nhìn thoáng qua, cuối cùng mẹ anh vừa làm việc vừa nuôi anh lớn, mãi cho đến năm mười tuổi, cha anh mới được điều động công tác trở về. Những thứ này mẹ anh có thể làm được, vì sao em không thể?”

 

Tôi hít một hơi thật sâu: “Vâng, mẹ anh đã làm được. Dịu dàng đoan trang, không thể bắt bẻ, bà ấy dâng hiến bản thân mình cả đời, sau đó thì sao? Bà ấy lấy được cái gì?”

 

Tôi xoay người, nhìn thấy mẹ chồng phía sau Trác Lương nước mắt đầy mặt.

 

“Bà ấy hầu hạ chồng hơn nửa đời người, sau khi bà ấy chết, chỉ trong vòng một tháng ông ta khẩn trương tái hôn, người phụ nữ khác vào nhà bà ấy tiêu xài tiền bà ấy tiết kiệm cả đời, tiêu xài tiền bà ấy không nỡ dùng, ngay cả một tấm ảnh của bà ấy cũng không xứng được treo trên tường nhà mình. Các người có nghĩ tới bà ấy không? Các người thật sự yêu bà ấy sao?”

 

Trác Lương sụp đổ gãi đầu: “Đương nhiên anh yêu mẹ anh, nhưng cha anh cần người chăm sóc! Hơn nữa anh tin mẹ anh yêu cha và anh như vậy, bà ấy cũng hy vọng cha anh có thể hạnh phúc!”

 

Tôi bật cười.

 

Gió nhẹ nhàng thổi qua, phất lên cành dương liễu bên hồ.

 

“Xin lỗi. Tôi không phải mẹ anh, tôi không làm được.”

 

13

 

Sau đó, dì Diệp bị bỏ tù vì tội đầu độc và đồng phạm lừa đảo với con rể mới.

 

Cha chồng bị đả kích lớn, không gượng dậy nổi, mỗi ngày ôm ảnh mẹ chồng chảy nước mắt. Trác Lương khăng khăng không muốn ký thỏa thuận ly hôn, tôi đệ đơn kiện lên tòa án.

 

Lúc chuyển nhà, tôi bất ngờ lấy ra một quyển nhật ký ố vàng. Nhìn nét chữ, hẳn là mẹ chồng viết lúc còn trẻ.

 

[Hôm nay, tôi từ chối cơ hội xuất ngoại đào tạo chuyên sâu của bệnh viện, mặc dù có chút tiếc nuối, viện trưởng thổi râu trừng mắt với tôi, cảm thấy tôi không có chí tiến thủ, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Trác Lương, tôi một chút cũng không hối hận.]

 

[Tôi luôn vụng về, sợ mình làm không đủ tốt, không thể trở thành một người mẹ tốt, một người vợ tốt.]

 

[Cha Trác Lương thường xuyên không ở nhà, nhưng anh ấy cũng không dễ dàng, đạo vợ chồng phải giúp đỡ lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau.]

 

[Tôi yêu chồng và con tôi rất nhiều, tất cả những gì tôi đã làm đều khiến tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.]

 

[Thật lòng, vĩnh viễn sẽ không bị người phụ.]

 

Tôi khép quyển sổ lại.

 

Đây có lẽ là lúc trước khi dì Diệp mới gả vào, cha Trác Lương lo lắng trong nhà có di vật của mẹ chồng sẽ làm bà ta mất hứng, vì thế thu dọn vào một cái rương tùy tiện mang đến chỗ tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/me-chong-chua-sieu-thoat/7-end.html.]

Tôi gửi quyển nhật ký này cho Trác Lương.

 

Linh hồn của mẹ chồng, cũng không còn xuất hiện nữa.

 

Bà ấy cứ như vậy vĩnh viễn biến mất.

 

(--END--)

 

CHA TÔI [FULL]

 

Nguồn: zhihu

Raw: Thanh Tiếu Quân

Editor: Nhân Trí

-----

Năm đó mẹ qua đời vì bạo bệnh, cả bầu trời của cha đã sụp đổ.

Vốn dĩ ông muốn đi theo mẹ tôi, nhưng khi đó tôi còn quá nhỏ, còn nói giọng nghịu, chỉ biết ôm đùi cha mà khóc.

Không còn cách nào khác, ông chỉ có thể lau khô nước mắt, một mình gánh vác cái nhà này.

Khi tôi lên năm tuổi, cha tôi đã đón một người đàn ông khiếm thính đẹp trai về làm chồng nuôi từ bé cho tôi.

1

 

Mùa đông khắc nghiệt, sườn núi Bình An có tuyết lớn.

 

Radio đang phát bản tin, tôi ngồi trên ghế, tay cầm chiếc bánh đào, ngửi mùi thơm của thịt gà bay từ bếp bay ra, thèm đến chảy nước miếng.

 

Hôm nay, cha tôi hầm một con gà mái già, nhưng tôi vẫn còn chưa được ăn, nguyên nhân là...

 

Tôi nhìn thoáng qua bên phải, Trình Dục Bạch đang may một cái mũ lông thỏ, vẻ mặt rất bình tĩnh.

 

Nào có ai sinh nhật mà cũng không phấn khởi như vậy chứ, tôi thầm oán thầm vài câu, lập tức tiến đến bên tai phải của anh, thì thầm với anh: “Trình Dục Bạch, anh có đói bụng không?”

 

Trình Dục Bạch nhìn tôi một cái, chậm rãi nói: “Không đói bụng... không muốn.”

 

Anh luôn như vậy, rõ ràng biết tôi có ý gì, cũng không chịu làm theo lời tôi. Tôi không vui chút nào.

 

Cha tôi nói người lớn tuổi đều biết yêu thương người khác, Trình Dục Bạch hơn tôi sáu tuổi, nhưng anh lại không hề yêu thương tôi.

 

Đảo mắt, tôi đổi hướng, tiến đến bên tai trái anh mắng thầm một câu: “Trình Dục Bạch là đại ngu ngốc.”

 

Trình Dục Bạch không có phản ứng, vẫn tiếp tục làm việc trong tay.

 

Tai trái của anh bị điếc, cho dù tôi có nói xấu, anh cũng không nghe được gì.

 

Cảm thấy mỹ mãn, tôi ngồi trở lại chỗ cũ với sắc mặt thản nhiên, tiếp tục ăn bánh đào trong tay. Nhưng bánh đào không có vị thịt gà, mới vừa nhai vài miếng tôi đã bỏ xuống.

 

Trình Dục Bạch vẫn còn đang may mũ, từng mũi từng mũi, động tác vừa nghiêm túc vừa tỉ mỉ.

 

Tốt lắm.

 

Thời tiết lạnh, biết tự may mũ cho mình, chứng tỏ người này còn chưa ngốc đến mức chịu lạnh.

 

Tôi chán đến c.h.ế.t ghé vào cái bàn nhỏ, nhìn anh làm công việc may vá. Càng nhìn, càng cảm thấy không thích hợp.

 

“Trình Dục Bạch.” Tôi chọc chọc bả vai anh, tốt bụng nhắc nhở: “Mũ anh làm nhỏ rồi.”

 

Trình Dục Bạch không để ý tới tôi.

 

Lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú, ai có thẻ vui vẻ chứ?

 

Tô bĩu môi xoay đầu sang một bên, “Hừ” một tiếng, quyết tâm sau này nếu tôi còn nói chuyện với anh thì tôi chính là chó con.

 

Trong phòng thoáng chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh.

 

Tôi ngồi bên này ngó ngó, bên kia vẫn keo kiệt, chuyên chú làm việc của mình, ngay lúc tôi sắp nhịn không được định mở lời với Trình Dục Bạch thì từ phòng bếp giọng cha tôi vọng vào: “...Ăn cơm nào!”

 

Mắt tôi sáng lên, nhìn chằm chằm ra cửa.

 

Rèm cửa được vén lên, cha tôi bưng canh gà vui vẻ hớn hở bước vào, lúc này, vừa hay Trình Dục Bạch cũng may xong một mũi cuối cùng.

 

“Mạn Mạn.” Anh bỗng nhiên gọi tôi một tiếng.

 

Tôi theo bản năng quay đầu lại, lập tức, chiếc mũ lông thỏ vừa được may xong đã được đội lên đầu tôi khiến tôi sững sờ.

 

Trình Dục Bạch vươn tay giúp tôi chỉnh lại mũ, lúc này mới thản nhiên nói: “Không nhỏ, rất vừa vặn.”

---ĐỌC FULL TẠI MONKEYD

Loading...