May mắn đã bỏ lỡ nhau - Chương 11: Tuần trăng mật.
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:50:32
Lượt xem: 12
Thẩm Yến đi lúc nào tôi cũng không biết.
Too cũng không rảnh quan tâm.
Tôi bận rộn chuẩn bị cho tuần trăng mật với Kỳ Liên.
Vào một buổi chiều trời trong nắng ấm, tôi và Kỳ Liên đến một hải đảo dde hưởng tuần trăng mật.
Trời xanh mây trắng biển xanh cát vàng, gió nhẹ hiu hiu thổi tới, tôi và Kỳ Liên thoải mái nhắm mắt tận hưởng ánh nắng, tắm nắng bên bờ biển, mãi cho đến tối, trở lại nhà gỗ bên bờ biển.
Căn nhà gỗ này, mấy năm trước tôi đã nói với Thẩm Yến muốn ở, vẫn chưa có thời gian.
Sau đó Kỳ Liên nghe tôi nói, lập tức đặt phòng, quyết định tuần trăng mật đưa tôi đến.
Tôi đứng trước cửa sổ nhà gỗ muốn ngắm biển vào ban đêm, lại phát hiện trước nhà gỗ kế bên, có một bóng dáng quen thuộc, ngồi trên bãi cát uống bia.
Hắn cô đơn một mình,xung quanh chỉ có nhưng chiếc chai rỗng.
Tôi mím môi, đóng cửa sổ lại, còn chưa kịp kéo rèm cửa sổ, Kỳ Liên tiến tới ôm tôi và hôn tôi.
k
Khóe mắt tôi liếc đến trên bờ cát, nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Thẩm Yến, càng không ngừng ngửa đầu uống rượu, còn tôi bị Kỳ Liên bế vào phòng ngủ...
Sáng sớm tôi thức dậy uống nước, liếc mắt một cái, kinh ngạc phát hiện Thẩm Yến vẫn còn ở bãi cát, không nhúc nhích.
Tôi hoảng sợ, vội vàng chạy ra ngoài, ngồi xổm xuống thử hơi thở của hắn.
May mắn thay, tôi tức giận.
Tôi vỗ vỗ ngực, vừa định rời đi, Thẩm Yến bắt lấy tôi, mở mắt ra.
Đôi mắt đã từng tràn đầy nghị lực giờ đây say sưa, buồn bã và bất lực, lẳng lặng nhìn tôi dưới ánh mặt trời buổi sáng sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/may-man-da-bo-lo-nhau/chuong-11-tuan-trang-mat.html.]
Hắn khàn khàn khẩn cầu tôi: "Lạc Ninh, anh có thể ôm em một cái được không?
Chỉ ôm thôi, một lát thôi."
Tôi lắc đầu, rút tay ra, đứng lên: "Tôi kết hôn rồi, Thẩm Yến."
Thẩm Yến say khước, vừa khóc vừa cười, thanh âm xen lẫn trong tiếng sóng biển dâng trào: "Nhưng anh không buông được em, Lạc Ninh."
"Không phải là nói cầu mà không được, mà là yêu mà không tự biết. Lạc Ninh, vợ, cho anh một cơ hội, được không? Cả đời anh cũng không dám không trân trọng."
Ta dừng bước, lại đi trở về.
Luôn dây dưa như vậy, không phải là một biện pháp.
Đơn giản chỉ để làm cho hắn từ bỏ hoàn toàn.
Việc tôi quay lại dường như đã mang lại cho Thẩm Yến niềm hi vọng, hắn tràn ngập chờ mong nhìn tôi.
Mai
Mà tôi cúi đầu lấy di động ra, mở ra một tấm ảnh, rồi lặng lẽ đặt trước mắt anh.
Đó là ảnh chụp que thử thai, hai vạch.
"Tôi mang thai rồi, Thẩm Yến."
Thẩm Yến sửng sốt.
Qua vài giây, hắn dùng sức đẩy di động ra, giống như đẩy rắn độc ra, liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn nữa.
Không lời nào có thể phát ra nữa.
Tôi đứng lên, nhìn xuống hắn, đem lời chia tay lúc trước của hắn trả lại nguyên vẹn: "Hai chúng ta đã kết thúc rồi."
Nói xong, tôi quay lại căn nhà gỗ.
Phía sau một mảnh tĩnh mịch.