Mẫu Tử Song Sát - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-03-20 12:49:18
Lượt xem: 48
Nguyên cả thôn không ai là không biết chị dâu tôi c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, cho nên chúng tôi không thể tìm được người chịu đến khiêng quan tài.
Thế là chỉ còn lại mẹ, anh trai, Lục gia và tôi bốn người khiêng chị dâu tôi đến hố chôn tập thể.
Sau khi chôn cất chị dâu xong, Lục gia bảo tôi phải ở lại cái nơi kinh hoàng này.
Tôi sợ đến nỗi toát hết cả mồ hôi hột: “Ông ơi… Ông, ông nói gì thế, ông bảo con ở lại bãi tha ma này sao?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Lục gia vỗ vai tôi an ủi: “Tiểu Văn, con cứ yên tâm đi, cỗ quan của chị dâu con đã bị phong ấn rồi, cô ấy sẽ không ra ngoài làm hại con được đâu.”
“Nhưng mà cỗ quan tài cần phải đóng đinh đủ 24 tiếng mới có thể kiên cố được, đêm nay con canh giữ ở đây, đừng để cho người ta đến phá hoại nha con!”
“Ngày mai vào giờ này con sẽ được về nhà thôi, nghe lời ông nhé.”
Tôi vẫn còn muốn mở miệng nói thêm, nhưng lại bị đôi mắt hung tợn của anh và mẹ tôi dọa cho khiếp vía.
Cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp ngồi ngoan ngoãn trước phần mộ của chị dâu.
10.
Ban ngày thì còn đỡ, trời vừa sập tối trong hố chôn tập thể trở nên lạnh lẽo vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mau-tu-song-sat/chuong-6.html.]
Tôi sợ lắm, toàn thân run rẩy, cuộn người lại ngồi xổm ở trước phần mộ của chị dâu.
Đột nhiên tôi nghe thấy có âm thanh phát ra từ trong cỗ quan tài, tôi sợ đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh.
Tim tôi như ngừng đập, cố dỏng tai lên lắng nghe thật kỹ bên trong đó đang phát ra âm thanh gì.
Âm thanh đó nhỏ lắm, nhưng đúng thật là tiếng đập ầm ầm, ầm ầm, tuy không lớn nhưng tôi nghe rất rõ, tuyệt đối không phải là ảo giác đâu.
Trên trán tôi đã lấm tấm một mảng mồ hôi hột.
Một lúc sau, tiếng đập ầm ầm đó đã im bặt.
Tôi vừa mới thở phào một hơi, nhưng trong phần mộ đó lại truyền đến tiếng khóc ai oán của chị dâu, còn có… tiếng khóc thút thít mà hôm qua tôi nghe được.
Hai người cùng khóc chung một lúc, âm thanh hòa lẫn vào nhau khiến tôi sợ đến mức tê buốt cả da đầu.
Gió lạnh ùa đến đan xen với tiếng khóc ai oán não nề.
Tôi hoảng loạn đến nỗi bật dậy chạy bán sống bán chết, nhưng bất luận tôi chạy cỡ nào đi chăng nữa, cũng đều quay về trước phần mộ của chị dâu tôi.
Chính ngay lúc tôi không còn một chút sức lực để chạy, định phó mặt cho số phận thì một tiếng quát lớn đã kéo tôi ra khỏi bóng tối, cho tôi thêm hy vọng.