Máu nhuộm Cửu Trùng Thiên - 1
Cập nhật lúc: 2024-08-02 11:37:10
Lượt xem: 682
Ta và Lăng Tiêu là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư lớn lên bên nhau.
Năm mười sáu tuổi, ta được phụ hoàng chỉ hôn gả cho hắn.
Khi ấy, hắn tuy tuổi còn trẻ nhưng đã trưởng thành, rất giỏi che giấu cảm xúc. Lời tỏ tình thẳng thắn nhất hắn nói với ta chính là vào thời điểm trước khi thành thân.
Hắn nói: “Hòa Tỳ, ta giúp nàng vẽ lông mày cả đời được không?”
Nhưng hắn lại nuốt lời.
Năm ta mười tám tuổi, hắn ch..ết trận trên sa trường.
Sau đó, một tiên đồng hạ phàm. Hắn nói với ta, người phu quân ch..ết trận của ta vốn là Hạo Thiên Đế Quân trên thiên giới, hắn phụng mệnh đế quân tới đón ta.
Ta đã đi với tiên đồng đó.
Trên cung Tử Vi to lớn trên thiên đình, ta nhìn thấy Lăng Tiêu của ta.
Hắn thân hình cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, đứng bên cạnh hắn là một nữ thần trông rất xứng đôi.
Khi đó ta mới nhận ra, hắn chính là Hạo Thiên Đế Quân trên thiên giới.
Không phải là Lăng Tiêu của ta.
1
Hạo Thiên Đế Quân không thích ta, toàn bộ người trong cung Tử Vi cũng không thích ta.
Vì ta là người phàm trần.
Mặc dù không ai nói ra, nhưng ta biết, Hạo Thiên Đế Quân vẫn luôn coi ta là nỗi sỉ nhục của hắn.
Năm đó hắn hạ phàm, gặp phải kiếp nạn nhưng chưa được vào luân hồi, liền hiện thân ở lại hạ giới. Bởi vì Nguyệt lão buộc nhầm dây tơ hồng nên mới cùng ta nảy sinh tình cảm, bái đường thành thân còn có cốt nhục với nhau.
Hắn là tiên quân trên Thiên giới, do trời đất sinh ra. Từ khi ra đời đã nắm giữ chiến sự nhân gian nên không thể dễ dàng tha thứ cho bản thân mình khi bị khống chế, chi phối bởi thất tình lục dục như người phàm.
Nhưng sự tồn tại của ta và đứa bé trong bụng ta mỗi giờ mỗi phút đều nhắc nhở hắn về điều này. Nhắc nhở rằng hắn cũng chỉ là một người bình thường, bị trói buộc bởi sợi dây tơ hồng, bị thao túng bởi các loại cảm xúc và dục vọng.
Cho nên hắn coi ta là nỗi sỉ nhục của mình.
Lúc ta vừa được đón lên cung Tử Vi, rất nhiều tiên nữ đã đến thăm ta.
Đương nhiên đến thăm chỉ là cái cớ để các nàng có thể không dấu vết mà đánh giá, soi mói ta. Sau đó ta nghe thấy các nàng thảo luận với nhau bằng giọng điệu khinh thường:
“Chính là nàng t sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mau-nhuom-cuu-trung-thien/1.html.]
“Hạo Thiên Đế Quân thật là xui xẻo, uổng công ngài ấy tu luyện mấy ngàn năm, lại bị nữ nhân phàm trần bình thường này lợi dụng sơ hở.”
“Đều là lỗi của Nguyệt Lão.”
“Nhưng không phải Hạo Thiên Đế Quân sắp kết hôn với thần nữ Lê Nguyệt sao? Bây giờ nữ nhân này xuất hiện, không biết hôn sự giữa Thiên giới và Vân Lan có thuận lợi hay không?”
……
Ta chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy. Lúc đó, trong đầu ta chỉ nghĩ đến Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu, Lăng Tiêu của ta.
Ta nhớ lần cuối cùng ta nhìn thấy hắn là lúc hắn nằm vô tri vô giác nằm trong cỗ quan tài bằng gỗ. Phó tướng A Bỉnh của hắn đưa hắn về.
Trước cửa phủ đệ công chúa, nam nhân lỗ mãng, gầy gò cao lớn, vẻ mặt tái nhợt, vừa nhìn thấy ta liền bật khóc, quỳ thẳng gối trước mặt ta. Từng người từng người một tiến lên dập đầu với ta, âm thanh vang dội. Giọng nói của nam nhân khàn khàn đầy đau xót: “Công chúa, là lỗi của thuộc hạ, không bảo vệ được tướng quân.”
Ta lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống nhưng được thị nữ Liên Kiều đang khóc lóc đỡ lấy.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, bước từng bước từng bước vững vàng đi tới, sau đó ta nhìn thấy Lăng Tiêu của mình.
Hắn vô tri vô giác nằm trong cỗ quan tài kia.
Vị tướng trẻ trong bộ quân phục, khuôn mặt như viên ngọc quý, chỉ là đôi mắt luôn mỉm cười nhìn ta lúc này đã nhắm thật chặt.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta gọi hắn: “Lăng Tiêu.”
Hắn vẫn nhắm chặt mắt, không trả lời ta.
Ta tiếp tục gọi: “Lăng Tiêu.”
Không ai đáp lại lời ta. Từng giọt từng giọt nước mắt của ta nhỏ xuống, rơi vào trên mặt hắn, rơi xuống khóe mắt đang khép chặt kia, thật giống như hắn cũng đang rơi lệ.
Ta nắm tay Liên Kiều, dù thế nào cũng không thể cất lên tiếng gọi lần thứ ba được nữa.
Ta và Lăng Tiêu thanh mai trúc mã. Ta là công chúa duy nhất của Vệ quốc, còn hắn từ nhỏ đã ở trong cung làm bạn với ta. Khi còn bé ta là người kiêu ngạo ương ngạnh, thường xuyên bắt nạt hắn. Nhưng mỗi lần như vậy hắn đều tươi cười vui vẻ nhìn ra, nuông chiều ta vô cùng.
Tất nhiên cũng có lúc ta chọc hắn tức giận. Ví dụ như tranh thủ giờ nghỉ trưa, ta vụng trộm dùng bút lông vẽ rùa đen lên mặt hắn. Hoặc có lúc ta trốn ở trên cây anh đào khiến hắn không tìm thấy ta.
Mỗi lần hắn tức giận, ta đều cợt nhả rung đùi đắc ý trước mặt hắn, gọi tên hắn.
Ta duỗi ngón tay trỏ ra gọi: “Lăng Tiêu.”
Lại duỗi thêm một ngón giữa: “Lăng Tiêu.”
Thông thường không đến tiếng thứ ba, hắn sẽ nguôi giận, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, ngước mắt lên tiếng đáp lại ta: “Ta ở đây.”