Mẫu Hậu Không Vui Rồi! - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-01 16:41:02
Lượt xem: 2,613
"Vương Mỹ nhân, rốt cuộc là có chuyện gì mà ngươi lại kéo cả nhóm người đến lục soát cung của Lâm Tiệp dư như vậy?"
Vương Mỹ nhân cúi đầu làm ra vẻ khiêm nhường: "Thần thiếp mấy ngày trước có mất một cây trâm, đó là cây trâm bệ hạ ban tặng. Sợ bệ hạ trách phạt, thần thiếp đã tìm kiếm khắp nơi. Vừa hay nghe người trong cung nói đã thấy Lâm Tiệp dư ở gần đây vào ngày hôm đó, nên thần thiếp mới dẫn người tới tìm."
"To gan! Nàng là Tiệp dư, còn ngươi chỉ là Mỹ nhân, sao ngươi dám làm nhục nàng như vậy?"
Giọng mẫu hậu vang lớn, ta hiếm khi nghe thấy bà tức giận đến thế.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Có lẽ Vương Mỹ nhân nghĩ rằng Thải Y chỉ gọi mỗi ta đến, nên nàng vẫn tỏ ra tự mãn. Đến khi thấy mẫu hậu, trên khuôn mặt nàng mới hiện ra chút sợ hãi.
"Thần thiếp không dám, chỉ vì cây trâm đó là bệ hạ ban thưởng, thần thiếp nhất thời quá lo lắng, nên mới vô tình mạo phạm đến Lâm tỷ tỷ."
"Vậy cây trâm của ngươi đã tìm được chưa?" Giọng mẫu hậu lạnh lùng hỏi.
Vương Mỹ nhân chỉ muốn đến đây gây sự với Lâm Tiệp dư, còn chuyện mất trâm chỉ là cái cớ nàng tự dựng lên, nên tất nhiên chẳng thể tìm ra.
Thấy nàng ấp úng, mẫu hậu cũng không thèm nói thêm, chuẩn bị hạ lệnh thì nghe tiếng thông báo.
"Bệ hạ giá lâm!"
Phụ hoàng đến không đúng lúc. Hiện tại, ngài đang ân sủng Vương Mỹ nhân, làm sao có thể để người phụ nữ mình yêu chịu phạt được. Vì vậy, ngài vội vàng đến đây để che chở cho nàng.
"Chuyện hôm nay trẫm đã biết cả rồi, chỉ là một hiểu lầm thôi, Hoàng hậu cần gì phải làm quá lên như vậy!" Phụ hoàng lớn tiếng trách móc.
"Vương Mỹ nhân phạm cung quy, kẻ dưới mà lại dám xúc phạm bậc trên. Nếu ai cũng như nàng ấy, tùy tiện làm loạn, thì còn cần cung quy để làm gì?" Mẫu hậu lạnh lùng đáp trả.
Phụ hoàng hừ lạnh: "Chỉ là chuyện nhỏ nhặt, phạt Vương Mỹ nhân hôm nay dọn dẹp Tuyết Dương cung về nguyên trạng là được."
Mẫu hậu im lặng. Dù là Hoàng hậu, bà cũng không thể chống lại khi Hoàng đế đã quyết định bỏ qua.
"Lâm Tiệp dư không sao, vậy thì chuyện này dừng ở đây, đừng làm lớn chuyện nữa, có gì mà phải làm rùm beng lên thế."
Từ lúc phụ hoàng bước vào Tuyết Dương cung, ngài chưa một lần nhìn về phía Lâm Tiệp dư.
Lâm Tiệp dư quỳ dưới đất, nghe những lời này mà không biểu lộ chút cảm xúc nào trên mặt.
Nàng không thể hiểu được, tại sao người đàn ông từng yêu thương nàng hết lòng, giờ lại hoàn toàn thay đổi đến vậy.
"Bất ổn rồi, Lâm Tiệp dư ngất đi rồi!"
"Máu! Sao lại có m.á.u ở đây!"
"Mau truyền Thái y!"
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, ngay cả phụ hoàng trước giờ vốn bình tĩnh cũng lộ ra vẻ bàng hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mau-hau-khong-vui-roi/chuong-5.html.]
Đứa trẻ của Lâm Tiệp dư đã mất.
Bào thai của nàng vốn đã yếu, cần phải an dưỡng. Nay nàng lại chịu kích động, quỳ lâu như vậy, đứa trẻ không giữ được nữa.
“Con của ta đâu?” Lâm Tiệp dư hét lên trong tuyệt vọng.
"Rồi sẽ còn có đứa con khác mà." Mẫu hậu nhẹ nhàng an ủi.
"Con của ta!"
Ánh mắt mẫu hậu tràn đầy nỗi đau. Bà nhìn nàng, khẽ nói: "Là lỗi của bổn cung, không bảo vệ được đứa trẻ của ngươi."
"Hoàng hậu nương nương, vậy kẻ hại c.h.ế.t con ta đâu? Vương Mỹ nhân đâu?"
Khi nàng hỏi, đôi mắt đã đỏ ngầu.
Mẫu hậu không nói gì, xung quanh không ai dám lên tiếng.
Phụ hoàng đang che chở cho Vương Mỹ nhân. Ngay cả khi mẫu hậu muốn trừng phạt theo cung quy, dùng quy tắc của tổ tông để trị nàng, cũng chỉ là phạt cấm túc Vương Mỹ nhân một tháng mà thôi.
Lâm Tiệp dư không còn nói thêm lời nào, chỉ nhìn chúng ta, nàng đã hiểu rõ tất cả.
Nàng cười cay đắng, rồi khép mắt lại: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp mệt rồi."
Mẫu hậu cũng chuẩn bị rời đi: "Ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, ngươi còn trẻ, không sao đâu."
Tối hôm đó, phụ hoàng chưa từng đến Khôn Ninh cung, nhưng lại phá lệ ghé thăm.
Mẫu hậu tỏ ra lạnh nhạt với phụ hoàng, bà không muốn nói chuyện với ngài.
"Hoàng hậu, đã hơn mười năm rồi, nàng vẫn còn hận trẫm phải không?" Phụ hoàng cũng giống như Lâm Tiệp dư, cất giọng đầy bi thương.
Nhưng tiếng kêu của ngài thật khó nghe.
"Thần thiếp không dám. Chỉ là, thay vì đến đây, chi bằng bệ hạ hãy đến an ủi Lâm Tiệp dư, nàng vừa mất đứa con của mình."
"Nàng ta còn trẻ, rồi sẽ có đứa khác, cần gì phải bận tâm!"
Phụ hoàng nổi giận.
"Thần thiếp lại quên mất, hậu cung của bệ hạ có nhiều phi tần như vậy, con nối dõi tất nhiên cũng chẳng thiếu. Nếu đã thế, chi bằng bệ hạ đi thăm những đứa con khác của mình đi."
"Nàng đang đuổi trẫm sao?"
Phụ hoàng giận dữ rời khỏi Khôn Ninh cung, ngài không đến cung của Lâm Tiệp dư mà trở về Tử Thần cung.