Mặt trời đang mọc - 9
Cập nhật lúc: 2025-01-03 14:43:05
Lượt xem: 1,257
Ta thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị mở miệng, đột nhiên Hạm Đạm đánh rơi chậu đồng trong tay, từ trong tay áo rút ra một con d.a.o găm đánh úp về phía ta. Ta hoảng sợ há miệng, Sở Vân Hành đang ôm con, chỉ có thể dùng lưng đỡ.
Con d.a.o găm xuyên qua tim và phổi của hắn, tiếng la hét ở khắp mọi nơi. Hắn quay đầu lại bắt lấy Hạm Đạm, cầm lấy trường kiếm ra khỏi vỏ trên giường, đặt lên cổ họng nàng ta, một kiếm cắt ngang cổ họng.
Hắn phun m.á.u ra ngoài, đưa tay sờ mặt ta: "Không sao... A Dao...”
Đồng tử ta co mạnh, mùi m.á.u tanh trên mặt tiền, run rẩy thanh âm khóc hô: "Thái y... Thái y..."
Đừng chết... Đừng chết... Sở Vân Hành.
Lúc ta oán hận ngươi như vậy, ngươi cũng sống rất tốt. Hiện tại ta tình nguyện cùng ngươi làm một đôi phu thê tôn trọng lẫn nhau, sao ngươi lại c.h.ế.t chứ?
12
Năm thứ bảy sau khi Sở Vân Hành chết, cha chồng dâng thư thỉnh phong tước vị cho con trai của ta. Nó là thế tử nhỏ tuổi nhất. Tước vị của nó không có bất kỳ thứ tử nào uy hiếp, Hương Nguyệt không có con nối dõi, nàng có trù nghệ tốt. Nàng thích ở chỗ ta chơi đùa, nấu cơm cho con.
“Hai đêm ngài ấy đến phòng ta luôn u sầu không hề chạm vào ta. Ngài ấy hỏi ta nữ tử sinh con có khó không. Ta nói cho ngài ấy biết là rất khó khăn, ngài ấy nói ngày sau phải mời thái y tốt nhất cho phu nhân. Ta nói tỷ tỷ của phu nhân là Hoàng quý phi, thái y tốt nhất tự nhiên sẽ chuẩn bị. Ngài ấy còn nói, vậy ngài ấy muốn tới cùng phu nhân, phu nhân nhìn thấy ngài ấy trong lòng sẽ dễ chịu.”
Nàng dừng một chút, nhìn về phía ta đang thêu mũ trùm đầu hổ cho con: "Nhưng ta biết, phu nhân chán ghét ngài ấy.”
Kim đ.â.m vào trong ngón tay, m.á.u nhỏ ra, ta lại không cảm thấy đau. Đúng, ta đã từng ghét hắn như vậy. Nhưng hắn đã chết. Chết vì ta. Ta lại bắt đầu dần dần quên đi những chuyện không tốt kia, ngược lại nhớ lại một ít chuyện tốt của hắn.
Khi ta ăn đồ nóng, hắn sẽ vô thức lấy tay đón. Lúc ta nôn nghén, hắn gác chuyện công vụ đến xoa lưng cho ta, làm không tốt lắm, hắn còn đặc biệt vào cung thỉnh giáo thái y.
Người bên ngoài trêu ghẹo hắn, kiều thiếp không bằng chính thê? Hắn tức giận mắng chửi người ta, mắng xong lại mua cho ta rất nhiều thứ để bù đắp cho ta. Hắn là một người rất tốt, sẽ cứu tế người già, cũng sẽ đối xử tử tế với hạ nhân.
Chỉ là trước kia, người hắn thích không phải là ta mà thôi.
Nhưng ta bây giờ thì sao? Tại sao, ta không khóc được? Không sao, ta sẽ vì hắn chăm sóc tốt con của chúng ta.
13
Sau khi cháu trai nhỏ của ta kế vị ngai vàng, nhi tử của ta cũng lăn lộn trong quân doanh. Nó bách chiến bách thắng, người người đều nói nó là thiếu niên anh hùng.
Nữ nhi của ta ra đời cũng giống như ta năm đó. Ta lại nhập vai mẫu thân của mình: “Đức nhỏ ngốc, thế gia hào môn liên hôn, vị hôn phu thích hay không không quan trọng, quan trọng là quyền thế đương gia chủ mẫu của con.”
Nó nằm ở trong lòng ta làm nũng. Ta vì nó lựa chọn một trai trai tốt nó thích cũng thích nó.
Lại qua vài năm, con trai cũng cưới vợ.
Không bao lâu ta liền thành Hầu phủ lão thái quân, người người đều tới kính ta. Ta ở nhà ngậm kẹo đùa vui với cháu, cùng một đám tỷ muội đánh bài. Đã rất nhiều năm ta không nghĩ tới Sở Vân Hành. Ta đã có một ngày tuyệt đẹp.
Nhưng đêm đó, ta mơ thấy Sở Vân Hành. Ta rất là bình tĩnh cùng hắn tỉ mỉ đếm xem hai con của chúng ta hiểu chuyện nghe lời cỡ nào. Hắn ngồi dưới chân ta nghiêm túc lắng nghe ta nói cả đêm.
Càng về sau, trời dần sáng. Hắn phủi phủi bụi đất trên mông, đứng dậy rời đi: "Ta ở phía dưới tích góp ba mươi năm công đức, mới có thể đi lên gặp nàng một lần, thấy nàng sống rất tốt, ta thỏa mãn rồi.”
Ta có chút lãnh đạm: "À, vậy chàng mau đi đầu thai đi.”
Hắn mỉm cười, khuôn mặt như ngọc: "A Dao à, ta có thể chờ nàng cùng nhau đầu thai, kiếp sau chúng ta lại làm phu thê.”
Ta rất ghét bỏ nói: "Không cần, ta đâu có thích chàng, Sở Vân Hành.”
Hắn cười cười: "Ta biết, A Dao, ta đi trước đây!”
(--END--)
Ông chủ bạn gái tôi tên là Lưu Vũ, hơn bốn mươi tuổi, lúc còn trẻ, vợ từ bỏ đơn vị quốc doanh theo anh ta xuống biển dốc sức làm việc, trong vòng mười mấy năm mở hai tiệm vàng, hiện giờ không chỉ làm ăn đi vào quỹ đạo, ba năm trước vợ anh ta còn sinh cho anh ta một đứa trẻ mập mạp, lui về tuyến hai chuyên tâm ở nhà giúp chồng dạy con, hầu hạ hai người già, cuộc sống trôi qua vô cùng hạnh phúc.
Mà ấn tượng của Lưu Vũ đối với mọi người đều là một người con trai tốt hiếu thuận với cha mẹ, người chồng tốt của vợ, người cha tốt của con trai. Anh ta cũng không tham gia xã giao, thỉnh thoảng cùng tốp năm tốp ba bạn tốt uống vài chén, lúc nghỉ ngơi, anh ta sẽ chuyên tâm ở nhà cùng vợ con xem ti vi, tản bộ, đi dạo phố.
Hơn nữa, nghe nói cuộc sống của anh ta còn rất có quy luật, anh ta không có bất kỳ sở thích không tốt nào, càng không có bạn bè khác phái, ngoại trừ hai sở thích đọc sách và bơi lội, Lưu Vũ có thể nói là một trạch nam.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Có một ngày, anh ta đi tham gia một bữa tiệc rượu của bạn bè, trước khi đi, vì bạn bè đã dặn dò, không cho phép mang theo người nhà, ngày đó anh ta không mang theo vợ.
Đến khách sạn năm sao, tiệc rượu bao trọn phòng tiệc trên tầng cao nhất. Lần này chủ nhà tên là Triệu Bằng Bác, là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của Lưu Vũ, hai người trước kia tuy từng phát sinh chuyện không thoải mái, nhưng đã sớm hóa giải hiềm khích lúc trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mat-troi-dang-moc/9.html.]
Triệu Bằng Bác là doanh nhân xếp vào top 10 ở địa phương, không chỉ vô cùng giàu có, còn có quỹ từ thiện của riêng mình, làm người trượng nghĩa, chưa bao giờ keo kiệt tiền tài.
Như tiệc rượu hôm nay, với giá trị con người Lưu Vũ thì không có tư cách tham gia. Đương nhiên, anh ta cũng không muốn đến.
Đến khi vào phòng VIP thì phát hiện mọi người đã đến. Trước mắt là những người đàn ông trung niên chừng bốn năm mươi tuổi đều có những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vây quanh, vui cười bắt chuyện, vô cùng náo nhiệt.
Triệu Bác Bằng gọi Lưu Vũ đi qua ngồi cùng một chỗ với hắn, giới thiệu với mọi người: "Đây là anh em tốt Lưu Vũ chơi cùng tôi từ nhỏ đến lớn, nếu có chuyện gì nhờ các anh, xin hãy nể mặt nhé.”
Bàn rượu liên tục khen tặng, có người còn chủ động mời rượu. Lúc ấy có người cố ý hỏi Triệu Bằng Bác: “Người anh em tốt này của anh sao lại đến một mình?”
Lưu Vũ nói: "Ngại quá, hôm nay vợ tôi thân thể không thoải mái, cho nên tôi tới một mình.”
Người trên bàn đột nhiên cười ha hả, nói Lưu Vũ thật hài hước, trường hợp như hôm nay, sao có thể dẫn vợ tới?
Nhưng Lưu Vũ tính tình ngay thẳng, hỏi ngược lại bọn họ vì sao không thể mang vợ theo?
Đối phương nửa đùa nửa thật nói, ngồi chung với người nhà mà có tình nhân xinh đẹp cũng không tiện lắm.
Lưu Vũ lại nhíu mày, có vài phần không vui, thuận miệng nói một câu, tiền anh ta học đại học đều là vợ cung cấp, sau khi có tiền làm người không thể quên gốc, nếu không ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Không phải Lưu Vũ EQ thấp, chỉ là anh ta rất ghét những người phụ nữ này, bọn họ vì tiền mà có thể giả làm tư thái phóng túng nhất trên đời để lấy lòng đàn ông, các cô ấy nhìn có vẻ chỉn chu xinh đẹp, nhưng là thể xác không có linh hồn.
Mà tâm tư đàn ông thì Lưu Vũ cũng hiểu, trong xã hội thượng lưu chuyện ngoại tình thành phong trào, phụ nữ xinh đẹp càng giống như một loại hàng hiệu, là vốn liếng để bọn họ khoe khoang với nhau. Bọn họ có thể tiêu xài rất nhiều tiền để bới ra linh hồn xấu xí bên dưới bề ngoài tươi đẹp, biết rất rõ những cô gái kia rốt cuộc đang đòi hỏi cái gì.
Mà phí tổn hôn nhân lại quá cao, đa số mọi người không thể gánh vác hậu quả ly hôn, cho dù có rất nhiều mâu thuẫn với nhau, vẫn sẽ được chăng hay chớ, chấp nhận không có lý tưởng.
Cho nên, cho dù bọn họ đối với vợ mình đã mất đi tình cảm mãnh liệt và xúc cảm, nhưng hai người cùng nhau trải qua phong ba bão táp mấy chục năm, mặc kệ các cô gái kia xinh đẹp cỡ nào, cũng sẽ không dễ dàng lựa chọn ly hôn. Sâu trong nội tâm những ông chủ này đều có một tầng vải che đậy, thấy bạn tìm tiểu tam thì mình cũng tìm.
Đối với tiệc rượu như vậy, đưa vợ đến đây chính là "không tôn trọng" những người khác, nhưng Lưu Vũ lại không quan tâm, anh ta nói với mọi người một câu danh ngôn của Lỗ Tấn trong "Nhật ký cuồng nhân: Cho tới bây giờ là như vậy, có đúng không?"
Một câu nói này của anh ta có thể đắc tội tất cả mọi người! Triệu Bằng Bác lập tức hòa giải, lần này hắn gọi Lưu Vũ tới đây, kỳ thật là vì giới thiệu cho anh ta mấy người bạn, bởi vì con trai của Lưu Vũ qua vài năm nữa sẽ đi học, lúc ấy giá cả nhà ở khu vực quanh trường tiểu học tốt nhất toàn thành phố tăng điên cuồng, đắt đến mức khiến người ta líu lưỡi.
Lưu Vũ có tiền, nhưng tiền đều là vàng, mấy năm đó giá vàng ở mức thấp nhất, Triệu Bằng Bác làm bạn tốt của anh ta, hy vọng anh ta có thể nhịn một chút, trước mắt không nên gấp gáp bán ra, cho nên muốn giúp anh ta mua một căn hộ có giá niêm yết, ít nhất rẻ hơn mấy chục vạn so với bên ngoài.
Không ngờ, lập tức chọc tổ ong vò vẽ, những người đàn ông đang ngồi ở đây đều là là doanh nhân, ông chủ, quản lý cấp cao, là phú hào, ai nguyện ý chịu đựng loại phiền toái này?
Gặp phải chuyện như vậy, để đàn ông bảo vệ phong độ của mình, phụ nữ thông minh đều sẽ lựa chọn ra mặt. Bởi vì mặc kệ phụ nữ nói lời khó nghe cỡ nào, ở thời khắc mấu chốt chỉ cần đàn ông đứng ra quát lớn vài câu, sau đó giáp mặt giảng hòa, đổ trách nhiệm lên người phụ nữ, tất cả đều vui vẻ.
Trong đó có một cô gái nhìn thấy sắc mặt Ngưu Ma Vương bên cạnh có vài phần không vui, chủ động b.ắ.n phát pháo đầu tiên, châm chọc Lưu Vũ: "Anh giả giờ đứng đắn cái gì, thật sự cho rằng phụ nữ chúng tôi sẽ không chọn một người sao? Về nhà cùng bà vợ luống tuổi sống tốt thì còn tới nơi này làm gì? Đúng là không ăn được nho nói nho chua.”
Cô ta vừa dứt lời, lại có một cô nàng dường như rất có học thức nói: "Có từng nghe qua tình yêu là một loại bệnh hay không, hôn nhân là thuốc trị liệu, anh cảm thấy sau khi khỏi bệnh, cả đời vẫn phải uống loại thuốc này, chẳng lẽ không đáng buồn sao?"
Đang lúc tất cả mọi người chuẩn bị nhìn Lưu Vũ xấu mặt, anh ta lại vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh như cũ, đôi ánh mắt sắc bén quét qua mỗi một cô gái, các cô nàng này ai nấy cũng đều mặc hàng hiệu cao cấp, đeo túi da xa xỉ, lộ ra vẻ mặt cao ngạo tự tin.
Lưu Vũ rất rõ, những cô gái này dùng tôn nghiêm của mình để đổi tiền, anh ta rất khinh bỉ, đương nhiên, anh ta càng khinh bỉ những người đàn ông trung niên bụng lớn này.
Lưu Vũ nở nụ cười, người chung quanh cảm thấy rất kỳ quái.
Khi không khí trở nên yên tĩnh, anh ta khinh thường nói: "Những người ở trước mặt của cải không làm mà được hưởng sẽ trở nên tham lam, không dám trở lại cuộc sống bình thường trước kia, cho nên, các người buông thả thân thể, mang theo mặt nạ hư vinh của mình đi chiều ý đàn ông để tìm kế sinh nhai, hôm nay lại nói cho tôi biết cái gì gọi là tình yêu.”
Lúc nói xong câu đó, Lưu Vũ chào Triệu Bằng Bác, xoay người rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, Triệu Bằng Bác nhún nhún vai, rất bất lực. Đầu tiên là xin lỗi mọi người, lại giải thích rằng hai người chơi từ nhỏ đến lớn, tính cách Lưu Vũ luôn cổ quái như vậy, chẳng hạn như năm nay bốn mươi tuổi, anh ta vẫn mặc bộ quần áo như năm ba mươi tuổi, mặc cũ, sẽ mua lại giống hệt, trừ phi thật sự mua không được, anh ta mới thay quần áo kiểu mới.
Trên đời này thực sự có người đàn ông hoàn hảo như vậy sao?
Nếu tôi có, mọi người sẽ mắng tôi.
Đầu tiên, kẻ lừa đảo sẽ không tin điều đó! Phụ nữ ở đây, người nào không phải là cao thủ xuyên qua đàn ông, chỉ cần tiếp xúc vài lần, là có thể nhìn thấu tâm tư đối phương.
ẢI MỸ NHÂN [FULL]
Tác giả: 张自道
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
👉👉👉