Mất thuốc - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-06-15 12:42:53
Lượt xem: 1,259
Chu Lễ Yến ôm lấy tôi, vui mừng như một đứa trẻ có được món đồ chơi quý giá nhất trên đời.
12.
Sau ngày hôm đó, Chu Lễ Yến đã quay về nhà sống. Anh ta phàn nàn với tôi rằng chuyên gia dinh dưỡng mà công ty thuê không tốt chút nào, nấu không ngon bằng bữa ăn bổ dưỡng mà tôi chuẩn bị cho anh ta. Anh ta nói rằng nếu không được ôm tôi vào ban đêm anh ta không thể ngủ ngon.
“A Nông, anh sẽ làm gì nếu không có em?"
Chu Lễ Yến thậm chí còn bám lấy tôi hơn trước đây, ngay cả lúc luyện tập cũng phải có tôi theo cùng.
Chị Phùng đã cố cảnh báo tôi rời đi nhiều lần vào những lúc Chu Lễ Yến không có ở đó, nhưng Chu Lễ Yến đã va vào chị ấy trước khi chị ấy nói xong. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Chu Lễ Yến tức giận như vậy trước mặt chị Phùng. Anh ta thậm chí còn suýt đập phá văn phòng của chị Phùng.
“Tôi đều đã làm theo yêu cầu của chị,” Chu Lễ Yến nhìn chằm chằm chị Phùng, trong mắt không giấu được sự chống đối: “Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép Lâm Nông rời xa tôi!”
Chu Lễ Yến mất kiểm soát cảm xúc, nhưng tôi đứng bên cạnh âm thầm an ủi anh ta. Chị Phùng phát bực. Ngày hôm đó kết thúc với thực sự không vui vẻ gì với cả hai phía.
Sau khi rời văn phòng của chị Phùng, Chu Lễ Yến không nói một lời kéo tôi trở lại phòng khách của anh ta. Trên đường đi, đụng phải Lâm Nhu, cô ta chào hỏi nhưng anh ta cũng phớt lờ.
Cửa phòng chờ đóng sầm lại, còn chưa kịp bật đèn, Chu Lễ Yến đã ôm tôi từ phía sau, vùi vào hõm cổ tôi không nói một lời.
"A Yến" Tôi đứng thẳng dậy, có chút khó hiểu: "Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?"
Thanh âm rầu rĩ từ sau lưng vang lên. Một câu không đầu không cuối, nhưng tôi hiểu.
“Hãy bắt đầu từ những gì chị ta biết về hai chúng ta.” Giọng điệu của tôi đều đều, như thể đang nói chuyện của người khác, "Bọn họ cho rằng em đang lợi dụng ân tình của mình đối với anh để ép anh ở bên cạnh em.”
Chu Lễ Yến nắm tay tôi chặt hơn.
“Bọn họ?” Giọng Chu Lễ Yến có chút khô khốc.
"Đúng."
Tôi không nói họ là ai, Chu Lễ Yến cũng không hỏi. Anh ta im lặng một lúc, rồi hỏi tôi: "A Nông, tại sao em lại ngoan ngoãn như vậy? "
[A Nông, ngoan ngoãn chút đi] - dường như anh ta đã quên mất chính mình hết lần này đến lần khác dỗ tôi ngoan ngoãn hơn.
Tôi chợt thấy tất cả thật nực cười, tôi quay lưng lại với anh ta thờ ơ lên tiếng: "Chu Lễ Yến, em đã ngoan ngoãn tám năm rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mat-thuoc/phan-7.html.]
Cơ thể của Chu Lễ Yến bất động. Sau đó anh ta run rẩy không kiểm soát được. Tôi cảm thấy những làn hơi ấm phả vào cổ mình, liên tục nghe đi nghe lại câu "Anh xin lỗi" bị kìm nén của Chu Lễ Yến.
Tôi ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng có một ngày mình lại có thể cứng lòng như vậy. Rõ ràng lúc trước tôi đối với Chu Lễ Yến không hề có nguyên tắc nào cả.
Có lẽ vì không nhận được phản hồi, Chu Lễ Yến dần trở nên bối rối. Anh ta bật đèn, xoay người lại, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, như thể đang cố chắc chắn điều gì đó.
"A Nông, em sẽ không cần anh sao?"
Tôi không trả lời, chỉ chạm nhẹ vào mặt anh ta: “A Yến, anh đi luyện tập đi.”
"Anh"
"Buổi hòa nhạc đó luôn là mơ ước của anh, phải không?"
Tôi ngắt lời Chu Lễ Yến và dỗ dành anh ta một cách khéo léo như thường lệ: "Buổi hòa nhạc không thể có sai sót. A Yến, em hy vọng anh sẽ không có bất kỳ hối tiếc nào. "
Chu Lễ Yến ngây người nhìn tôi, tôi nhìn thấy sự do dự và bối rối từ đáy mắt anh ta. Vì vậy, tôi mỉm cười và đẩy anh ta ra: "Đi luyện tập đi."
Chu Lễ Yến buông tay tôi ra.
“A Nông.” anh ta dường như đã hạ quyết tâm: “Sau này chúng ta sẽ ổn thôi.”
Tôi nhìn anh ta quay người đi vào phòng tập và mỉm cười. Nhưng Chu Lễ Yến à, chúng ta không có tương lai.
13.
Buổi hòa nhạc đang đến gần và Chu Lễ Yến ngày càng bận rộn hơn. Anh ta quá bận rộn để chăm sóc tôi. Ngược lại, với tư cách là một ca sĩ khách mời, Lâm Nhu lại tiếp xúc với anh ta nhiều hơn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Kể từ hôm đó, tôi và Chu Lễ Yến rơi vào chiến tranh lạnh mà cả hai bên đều ý thức được. Có lẽ là để chọc tức tôi, Chu Lễ Yến đã cố tình giả vờ thân mật Lâm Nhu trong vài lần tôi đến gặp anh ta.
Khi tôi va vào Lâm Nhu, cô ta hoảng hốt gọi tôi là "chị dâu", nhưng không giấu được vẻ tự hào trong ánh mắt.
Chu Lễ Yến nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, như thể anh ta muốn nhìn thấy cảm xúc chân thật nhất trong lòng tôi từ bất kỳ biểu hiện nhỏ nào trên khuôn mặt.
Tôi biết Chu Lễ Yến đã bất an kể từ khi anh ta bị bệnh nhưng tôi không muốn quan tâm đến cảm giác an toàn nhỏ nhoi của anh ta lúc này. Vì vậy, sau khi đụng mặt anh ta vài lần, tôi dứt khoát không đi tìm Chu Lễ Yến nữa mà đi ăn và đi chơi với Cố Mân Úc, người bạn vừa trở về Trung Quốc.
Điều ngạc nhiên nhất có lẽ là Bùi Tây Nhuế. Anh ta vẫn không từ bỏ việc lôi kéo tôi vào đoàn đội của mình. Để thể hiện sự chân thành của mình, Bùi Tây Nhuế còn đưa cho tôi một tin tức gây sốc.