Mất thuốc - Phần 11 (END)
Cập nhật lúc: 2024-06-15 12:43:59
Lượt xem: 2,162
"Hắn tung ra rất nhiều video và bằng chứng chứng minh sự quan trọng của em đối với hắn. Hắn cũng thừa nhận rằng một phần nguyên nhân đưa ra thông báo chính thức kia là để chuyển hướng độ nóng của video."
"Chu Lễ Yến đã khắc họa thành công hình tượng tra nam... mặc dù thực tế hắn đúng là như vậy. Hiện giờ, cộng đồng mạng đang mắng chửi hắn rất nhiều."
"Chu Lễ Yến đã rời khỏi công ty quản lý cũ, người quản lý thậm chí còn đe dọa sẽ phong sát hắn."
"Nghe nói bệnh tình của Chu Lễ Yến hình như lại trở nên nghiêm trọng..."
Tôi có thể đoán ra những gì Bùi Tây Nhuế nói. Như tôi đã nói Chu Lễ Yến không giỏi thu dọn, rất nhiều tài liệu và bản thảo của anh ta đã qua tay tôi.
Trước đây, chị Phùng cảm thấy rằng tôi có thể làm được rất nhiều điều cho Chu Lễ Yến, vì vậy chị ta rất yên tâm khi để tôi làm rất nhiều việc một cách kín đáo. Tôi phân loại từng thứ một và đặt ổ flash USB vào phòng làm việc của Chu Lễ Yến trước khi rời đi.
Tôi không thích tự làm mình bẩn tay nên đã yêu cầu Chu Lễ Yến làm đao phủ của riêng mình.
"Vậy Tiểu Lâm Nông, em muốn gặp hắn sao?"
Cuối cùng, Bùi Tây Nhuế sử dụng giọng điệu chất vấn tôi.
Có vẻ như chỉ cần tôi nói không, thì anh ta sẽ khiến Chu Lễ Yến không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nhưng...
"Tôi đã nhìn thấy anh ta."
“Em biết ý anh không phải vậy mà.” Bùi Tây Nhuế dụi dụi vào người tôi, giống như một đứa trẻ thành công chơi khăm người ta.
Anh nhỏ giọng hỏi tôi: "Không phải em muốn dùng con d.a.o mềm mại kia đ.â.m vào trái tim Chu Lễ Yến sao?"
19.
Bùi Tây Nhuế nhường chỗ cho tôi và Chu Lễ Yến. Nhưng anh ta đứng canh ở cửa.
Nhìn bóng dáng mờ mờ trên kính, tôi bất giác mỉm cười.
"A Nông..." Chu Lễ Yến thận trọng gọi cho tôi.
Tóc anh ta đã dài ra một chút, anh ta có dáng vẻ giống như khi tôi tìm thấy anh ta ở tầng hầm bảy năm trước. Nhưng lần này, không có Lâm Nông nào tiếp tục đi cùng Chu Lễ Yến cả.
Thời tiết nóng bức nhưng Chu Lễ Yến vẫn mặc áo dài tay. Tôi lờ mờ nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay anh ta, nhưng không hỏi lý do vì sao có nó. Tôi biết Chu Lễ Yến sẽ tự cắt da thịt mình khi bị trở bệnh.
Thấy tôi không nói gì, Chu Lễ Yến nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc. Anh ta nói: “A Nông, anh đã thay đổi rồi."
"Cái gì em không thích, em ghét cái gì, anh đều đã thay đổi."
"Vậy em có thể, em có thể..." Anh ta lặp đi lặp lại "có thể" nhưng anh ta không thể nói bất cứ điều gì sau từ "có thể" cả.
Tôi thở dài và chuẩn bị trước câu trả lời của mình: "Sẽ không."
Tôi nhìn đôi mắt của Chu Lễ Yến đột nhiên mất đi ánh sáng, hỏi anh ta: “Chu Lễ Yến, sao anh phải bận tâm?”
"Không phải lúc đó anh chọn che giấu mối quan hệ của chúng ta vì anh không muốn Lam Tâm Duyệt biết sao?"
"Anh không!" Khi cái tên "Lam Tâm Duyệt" được nhắc đến, Chu Lễ Yến đột nhiên hoảng sợ, điên cuồng giật tóc mình, cầu xin: "A Nông, chúng ta đừng nhắc đến cô ấy được không? "
"Lam Tâm Duyệt là người luôn thích bầu trời đầy sao, không phải anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mat-thuoc/phan-11-end.html.]
Tôi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nỗi đau của anh ta, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười: “Chu Lễ Yến, anh xem, trong tiềm thức anh vẫn luôn chú ý đến cô ấy.”
"A Nông..." Chu Lễ Yến ngây người nhìn tôi. Anh ta dường như không hề nghĩ rằng tôi đã biết từ lâu, thậm chí còn chịu đựng nó trong 5 năm mà không bận tâm.
Một lúc sau, như mất hết sức sống, anh ta nói: "Anh chỉ ... không tha thứ."
Bởi vì không tha thứ, khi biết Lam Tâm Duyệt không sống tốt sau khi ra nước ngoài, Chu Lễ Yến tràn ngập niềm vui vì trả được thù.
Vì vậy, anh ta chấp nhận yêu cầu của Lam Tâm Duyệt.
"Ông anh là kẻ lừa dối, bố anh cũng là kẻ lừa dối, và mẹ anh cũng vậy." Chu Lễ Yến hiếm khi nói về chuyện gia đình của mình.
Nhưng lần này, anh ta tự mình nói ra những điều này với giọng điệu bất lực nhất: "Vì vậy, anh đã phải chịu đựng nhiều sự chỉ trích và mắng mỏ từ khi còn rất nhỏ, họ nghĩ rằng anh cũng có gen đó."
Vì vậy, khi Lâm Nhu chủ động dụ dỗ anh ta, ngoài việc trả thù Lam Tâm Duyệt, Chu Lễ Yến còn muốn xem liệu anh ta có được thừa hưởng cái gen lừa dối đó hay không.
Nhưng anh ta tự thấy mình không thể chấp nhận được. Anh ta không thể gần gũi với những người phụ nữ khác, ngoại trừ tôi. Điều đó làm cho anh ta cảm thấy mình bị bệnh. Anh ta coi tôi như thói quen của mình.
"Anh đã cho rằng em sẽ không rời bỏ anh, cho dù anh có làm gì chăng nữa"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Thì ra, Lâm Nông tôi chỉ được anh ta xếp hạng cuối cùng.
Những giấc mơ của anh ta, những cám dỗ của anh ta, sự buông thả của anh ta... Là bởi vì anh ta chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi anh.
Vốn tưởng rằng sẽ không vì Chu Lễ Yến mà tức giận nữa, nhưng nghe anh ta nói như vậy, tôi vẫn là cười đến phát giận. Vì vậy, tôi đã từ bỏ ý định tiếp tục nói chuyện với Chu Lễ Yến.
Tôi chỉ nói với anh ta: "Chu Lễ Yến, anh làm tôi cảm thấy kinh tởm."
Cơ thể của Chu Lễ Yến run lên dữ dội. Cảm xúc cực kỳ nặng nề gần như làm cong tấm lưng luôn kiêu hãnh của anh ta.
Chu Lễ Yến hoảng hốt nhìn chằm chằm vào lưng tôi, rồi đột ngột lên tiếng khi tôi chuẩn bị rời khỏi phòng. Giọng nói khó khăn, giống như m.á.u bị dồn ở nơi mềm yếu nhất của trái tim. Anh ta nói: “A Nông, anh bị bệnh...Em biết anh có bệnh mà...Anh sẽ c..hết."
"A Nông, nếu như em rời đi, anh thật sự sẽ c..hết."
Tôi không thể thẳng tay để Chu Lễ Yến ch..ết nên nói: “Có bệnh thì nghe lời bác sĩ, chữa trị cho đàng hoàng. Không có bác sĩ thì mới không sống được. Chu Lễ Yến, chỉ là tạm thời anh chưa quen thôi."
20.
Ngày hôm sau, tôi rời khỏi nơi này.
Tôi đã đến Tây Tạng, đó là nơi tôi từng muốn đến cùng Chu Lễ Yến. Nhưng lần này, Bùi Tây Nhuế ở bên tôi.
"Nếu như anh không trông chừng em thì em lại chạy trốn rồi!"
Bùi Tây Nhuế nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng là anh ta cũng là người thỏa hiệp: "Quên đi, chỉ cần em vui vẻ là được."
Tôi nhún vai và lần đầu tiên mở lời mời Bùi Tây Nhuế ăn trưa, thế là anh ta vui vẻ trở lại.
Tôi biết Chu Lễ Yến đang theo dõi chúng tôi như một bóng ma, anh ta giữ khoảng cách rất gần.
Đối với tôi mà nói, ba chữ “Chu Lễ Yến” này đã là quá khứ. Và tất cả những điều này là do lỗi của anh ta.
Từ nay về sau, đường ai nấy bước, không liên quan đến nhau nữa.
(--END--)