Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mạt thế: Thoát khỏi Khu An Toàn - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-24 16:03:13
Lượt xem: 551

"Năm đó, rõ ràng là tôi từng bước nghiên cứu ra vaccine, vì vaccine này tôi đã ở trong phòng thí nghiệm suốt mười năm! Mười năm, cô biết khái niệm đó không? Nhưng sau đó thì sao, chẳng phải nói bị người khác đánh cắp là bị người khác đánh cắp, ngược lại tôi còn trở thành kẻ vu cáo hãm hại."

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

"Con người thật nực cười, quy tắc thật nực cười!"

 

"Họ đánh cắp bằng sáng chế của tôi vẫn chưa đủ, còn muốn tôi mãi mãi không thể đe dọa đến địa vị của họ! Họ nói với tôi thế giới này là như vậy, là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, tôi nên là con kiến dưới đất tuỳ ý họ giẫm đạp."

 

"Nhưng tại sao lại như vậy?"

 

"Tôi muốn mạnh lên, tôi muốn đứng ở vị trí cao nhất, tôi muốn những kẻ đã từng ức h.i.ế.p tôi phải sống không bằng chết."

 

"Ha ha ha, tôi đã làm được. Cô xem, bây giờ họ chẳng phải như chó đấy sao, ngoan ngoãn vẫy đuôi nghe tôi sai khiến."

 

Theo hướng tay ông ta chỉ, tôi nhìn qua.

Sau khi nhận diện cẩn thận, tôi mới nhận ra người ông ta chỉ chính là người sở hữu bằng sáng chế vaccine sinh học năm đó.

 

"Vậy nên, xác sống chỉ là một loại virus do các người nghiên cứu?"

 

Ông ta lắc đầu, trên mặt hiện ra một tia thất vọng.

 

"Không phải tôi, nếu tôi có thể tạo ra virus vĩ đại như vậy, đời này tôi cũng không còn gì tiếc nuối."

 

"Là David."

 

Tống Dực An bên cạnh lặng lẽ lên tiếng.

 

"Một năm trước, trong một lần trao đổi học thuật ngầm, cha đã gặp ông ta, tiếp xúc với loại virus xác sống này."

 

"Tại sao phải làm như vậy?"

 

Rõ ràng ông ta hoàn toàn có thể chỉ đi tìm người kia để trả thù.

 

Tại sao lại phải hại c.h.ế.t nhiều người vô tội như vậy?

 

Tống Dực An mím môi không nói.

Tống Tận Trung lại cười.

 

"Tại sao? Trên thế giới này có quá nhiều gen kém cỏi, chỉ có tôi—"

 

"Cô, con trai yêu quý của tôi, những gen ưu tú như vậy mới xứng đáng được tiếp tục. Tôi không dám tưởng tượng, thế giới này chỉ còn lại những người ưu tú như chúng ta sống, sẽ thoải mái biết bao."

 

"Vậy nên tôi muốn họ c.h.ế.t hết! Tất cả tài nguyên trên thế giới này nên thuộc về chúng ta, tất cả quy tắc nên do chúng ta định đoạt! Đến nước này rồi, tôi cho cô xem thêm một thứ nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mat-the-thoat-khoi-khu-an-toan/chuong-12.html.]

 

Ông ta bước về phía sau, kéo ra một tấm vải đen khác.

Ánh sáng phát ra từ dưới tấm vải đen khiến tôi gần như không mở mắt nổi.

 

Là vàng.

 

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra.

 

Thì ra, cổ phiếu—xác sống—vàng—khu an toàn, những thứ này lại được liên kết với nhau.

 

Vậy nên có thể gặp Hoàng Cảnh Thừa ở đây cũng không có gì ngạc nhiên.

 

"Chúng tôi có người điều khiển cổ phiếu ở nước ngoài, lần này kiểm soát được sự tăng giảm cổ phiếu rất tốt, có lẽ là lần bị mắc kẹt nhiều nhất. Những tài sản này sẽ thuộc về chúng tôi!"

 

"Vì các người đã lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy, từng bước thực hiện, tại sao nhất định phải cho tôi—một người ngoài—tham gia vào?"

 

Tống Tận Trung nhìn sâu vào Tống Dực An.

"Đúng vậy, tại sao lại là cô? Có lẽ là cô vẫn còn chút giá trị."

 

Tôi mới biết, những xác sống trước mắt này không thể gọi là xác sống thực sự.

 

Chúng đã bị tiêm virus xác sống, là những nguyên xác sống.

 

Muốn trở thành xác sống thực sự, phải bị nguyên xác sống lây nhiễm.

 

Xác sống thực sự có thể miễn dịch với mọi loại độc, nhưng lại có thể được chữa trị bằng thuốc của Tống Tận Trung.

 

Còn nguyên xác sống thì khác.

 

Chúng không thể được chữa trị, nhưng lại mong manh như người thường.

 

Thậm chí một nhát d.a.o cũng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t chúng.

 

"Vậy nên ông muốn tôi tiến hành dung hợp gen cho chúng, để đạt được mục tiêu gen ưu tú của ông?"

 

Tống Tận Trung cười lớn.

"Quả nhiên là người hiểu chuyện. Dực An nói với tôi cô là giáo sư gen sinh học xuất sắc nhất, đừng để tôi thất vọng."

 

"Nếu thất vọng thì sao?"

 

"Vậy thì, cũng như họ thôi."

Loading...