MẤT KÝ ỨC - 4
Cập nhật lúc: 2024-07-18 09:46:30
Lượt xem: 195
Hắn đã trưởng thành và vững vàng hơn.
Rõ ràng hắn đang ở bên cạnh tôi nhưng tôi luôn cảm thấy hắn ở rất xa tôi.
Trái tim chúng tôi không còn ở bên nhau.
Bốn giờ sau khi trốn khỏi nhà, Giang Hoài trở về nhà.
Đây là những gì tôi thấy qua giám sát ở nhà.
Về đến nhà, hắn như con c..hó cụt đuôi, chạy khắp lầu, dưới lầu, từ trong ra ngoài nhà, như đang vô cùng lo lắng.
Có phải vì Hứa Du Du không?
Là bởi vì Hứa Du Du!
Tôi không về ăn tối và nhờ dì giúp việc nấu cho hắn, hắn nhìn đồ ăn rất lâu nhưng không ăn.
Gần mười giờ, tôi đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đêm thì Giang Hoài gọi điện.
Hắn cứng ngắc hỏi: “Khi nào em về?”
Im lặng hồi lâu, tôi nói: “Tôi có việc phải làm, không về nữa, anh nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Giang Hoài không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại.
Cứ như vậy, hắn và tôi đã đi vào bế tắc.
Tôi bắt đầu đi sớm về muộn, Giang Hoài ngày nào cũng không ở nhà.
Hắn nhờ người lái xe chở hắn đi vòng quanh, đến nhà bố mẹ hắn và gặp những người bạn cũ.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã gặp Hứa Du Du ba lần.
Không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng mỗi lần nói chuyện xong Giang Hoài đều có tâm trạng không tốt.
Đừng hỏi làm sao tôi biết điều này.
Suy cho cùng, mỗi lần họ gặp nhau, tôi đều ở cách đó không xa.
Đi rình sao?
Là theo dõi!
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ làm chuyện như thế này.
Hứa Du Du đã rời đi, Giang Hoài vẫn ngồi ở chỗ đó, trầm mặc suy tư.
Thật là bực bội.
Tôi tức giận đến mức bước tới và đá vào ghế sofa.
"Thế nào? Còn đang hồi tưởng hả?"
Giang Hoài ngơ ngác nhìn lên.
Thấy là tôi, ánh mắt hắn theo bản năng né tránh.
Tiếp theo lại cảm giác không đúng: "Sao em lại ở đây? Em đang theo dõi anh à?"
Tôi cười lạnh lùng: "Theo dõi anh thì có gì sai? Anh ngoại tình trong thời gian kết hôn nhưng lại không cho phép tôi bắt quả tang sao? Không ở trước mặt nhân tình của anh đã là nể mặt anh rồi."
Giang Hoài xấu hổ đến tức giận: "Em đang nói vớ vẩn gì vậy!"
Tôi không muốn nghe: “Anh có đi hay không?”
Hắn theo tôi ra cửa với vẻ mặt thất vọng.
Suốt chặng đường trong xe im lặng, hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: "Anh vừa hỏi cô ta một chuyện. Không có chuyện ngoại tình đâu. Hơn nữa, em đang theo dõi anh, em có lý sao?"
Tôi nhìn về phía trước một cách vô cảm.
Chịu đựng hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi phanh gấp và dừng xe bên đường: “Hỏi cái gì? Hỏi vì sao hai người chia tay? Vậy anh hỏi ra cái gì? Bây giờ anh muốn làm gì?”
Giang Hoài bực bội gãi đầu: "Anh rất bối rối, anh không biết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mat-ky-uc/4.html.]
“Không biết? Có cái gì mà không biết. Không phải là anh muốn nối lại tiền duyên với cô ta sao, vậy anh phải nắm chặt, ly hôn với tôi thì dễ, nhưng người ta sắp kết hôn rồi, anh cũng không thể đi làm tiểu tam được.”
Giang Hoài cau mày: “Em nhất định phải nói chuyện quái gở như vậy sao? Anh mất trí nhớ, anh không nhớ rõ, anh có thể làm sao bây giờ? Ôn Thiển, anh chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì.”
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, anh muốn biết chuyện gì xảy ra, cho nên mới hỏi mọi người. Nhưng tại sao không hỏi tôi? Giang Hoài, tôi chính là người ở bên cạnh anh mười năm nay!"
Hắn muốn biết giữa hắn và Hứa Du Du đã xảy ra chuyện gì, hắn muốn biết hết lần này đến lần khác. Nhưng hắn không hề quan tâm đến chuyện xảy ra giữa tôi và hắn. Ngay cả thuận miệng hỏi cũng không có.
Giang Hoài ngượng ngùng cúi đầu.
Chiếc xe tiếp tục di chuyển về phía trước.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Đưa anh về."
"Em không về sao?"
"Có việc."
Hắn không nói nữa.
Cho đến trước khi xuống xe hắn đóng cửa lại: "Ôn Thiển, em nói anh không hỏi, nhưng em thật sự nghĩ đến việc nói cho anh biết sao? Hay là anh nên hỏi, em không muốn nói cho anh biết, hay là em cảm thấy không cần phải nói cho anh biết?!"
Bang!
Cửa xe đóng lại.
9
Về chuyện xảy ra giữa tôi và Giang Hoài.
Tôi sẽ trả lời thế nào nếu hắn hỏi?
Hẹn hò lập trình?
Cho dù ở chung cũng là chia phòng?
Bởi vì say rượu làm loạn mới ngủ cùng nhau?
Ngay cả kết hôn cũng là bố mẹ hắn nói: "Nếu Giang Hoài đã làm sai chuyện, nên chịu trách nhiệm.”
Một từ "sai" tóm tắt mối quan hệ của chúng tôi.
Nước chảy thành sông nhưng lại giống như là bị đẩy mạnh đi về phía trước. Không có lời cầu hôn, chỉ là kết hôn. Thậm chí ngay cả việc kết hôn cũng được chuẩn bị sơ sài và vội vã.
Bạn bè không khỏi thở dài: "Các cậu vội vã như vậy, nhưng rốt cuộc các cậu đang vội cái gì?"
Về câu hỏi này, cả Giang Hoài và tôi đều không có câu trả lời.
Tôi không biết Giang Hoài nghĩ gì.
Riêng tôi thì tôi không thể nói được.
Lúc tôi đến quán bar của Hàn Duyệt, cô ấy đang kéo nhân viên của mình uống rượu.
Nhân viên không có gì đặc biệt, ngoại trừ việc họ đẹp trai và có cơ bụng tám múi.
Cô ấy ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
“Là cậu lung lay? Hay là Giang Hoài đã không động được nữa?"
Sau khi kết hôn, Giang Hoài không cho tôi đi quán bar.
Hắn đặt ra nhiều điều cấm đối với tôi, chẳng hạn như không được phép ăn muộn, không được về nhà muộn và không được thức khuya.
Cấm là một trong số đó.
Đã có lúc tôi thích vượt qua ranh giới của hắn.
Mỗi lần thấy hắn nổi giận vì sự không trung thực của tôi, tôi không bao giờ chán.
Khi đó quán bar của Hàn Duyệt gặp tai ương, bởi vì tôi luôn thích chạy đến đây.