Mạt Cưa Và Mướp Đắng - Chương 7 8
Cập nhật lúc: 2024-10-03 15:34:52
Lượt xem: 884
7
Kể từ sau sự việc đó, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng tiến triển rất nhanh. Hắc Mã thì bận rộn với việc dạy lớp cuối cấp, nào là dạy sớm, nào là dạy muộn, ngày nào cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Ngược lại, thời gian tôi tiếp xúc với mẹ chồng còn nhiều hơn với anh ấy.
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️
Tôi thường cùng mẹ chồng đi chợ, và nhận ra bà có một sự ám ảnh đặc biệt về tiền bạc. Mỗi lần đi chợ, bà luôn mang theo một chai nước khoáng. Trước khi cân hàng, bà nhất định phải dùng chai nước để kiểm tra xem cân của người bán có chính xác không. Nếu cân đúng thì không sao, nhưng nếu bà phát hiện ra có ai đó gian lận cân nặng, thì người bán hàng đó sẽ gặp rắc rối lớn.
Hậu quả của việc này là mỗi lần mẹ chồng xuất hiện, cả khu chợ đều trở nên căng thẳng. Thực ra, không phải tất cả đều gian lận, nhưng có lẽ họ sợ nhất là bà trả giá.
Đi cùng bà nhiều lần, tôi nhận ra bà rất giỏi trả giá, thậm chí có phần không biết ngượng. Giá sườn 30 tệ một cân, bà chỉ trả 28 tệ. Tôm 50 tệ một cân, bà trả 45 tệ. Ngay cả khi mua rau, bà cũng phải lấy thêm vài cọng rau mùi hoặc một cây hành. Nếu người bán không đồng ý, bà sẽ ngồi xuống ghế nhỏ và nói chuyện với họ. Có lần, bà ngồi cãi cọ với người bán suốt hai tiếng đồng hồ. Nếu không vì phải về nấu bữa tối, có lẽ bà còn chưa định dừng lại!
Kể từ đó, các tiểu thương đã rút kinh nghiệm. Họ thà bán rẻ một chút để bà mua xong nhanh còn hơn để bà làm chậm việc buôn bán của họ với người khác.
Tôi hỏi mẹ chồng tại sao bà lại làm như vậy. Bà nói rằng đó là thói quen và cũng là một cách để xả stress. Khi còn trẻ, bà nội chồng đã đặt ra những yêu cầu rất khắc nghiệt đối với bà. Tiền chợ mỗi ngày đều được tính toán tỉ mỉ, không được thêm một xu. Bà phải mua gì, bao nhiêu, đều phải làm theo. Nếu có gì không hài lòng, bà có thể bị bố của Hắc Mã đánh đập.
Điều này khiến bà mỗi lần đi chợ đều phải tính toán kỹ lưỡng từng đồng. Sau khi nhận ra việc tính toán tỉ mỉ cũng không có ích gì, bà bắt đầu học cách trả giá. Và thật bất ngờ, bà phát hiện rằng việc trả giá và cãi nhau với người bán giúp bà giảm bớt căng thẳng rất nhiều. Sau mỗi lần cãi cọ, bà cảm thấy tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hơn. Từ từ, việc này trở thành cách để bà xả giận.
Tôi hỏi bà, nếu cuộc sống khổ sở như vậy, sao bà không ly hôn?
Bà bảo rằng thời đó, chuyện ly hôn đâu có phổ biến, nhất là ở nông thôn, nơi người ta sẽ coi thường những ai ly hôn. Bà không biết điều đó, nên chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn.
Mãi đến khi chuyển lên thành phố, bà mới nhận ra rằng không phải bà mẹ chồng nào cũng như mẹ chồng của bà. Khi đó, bà mới bắt đầu có ý thức phản kháng. Cho đến một lần, khi bà lại bị đánh, cơn giận nổi lên, bà cầm d.a.o làm bếp và đuổi theo ông chồng suốt ba con phố. Cuối cùng, khi không thể chạy nổi nữa, bà ném con d.a.o đi, d.a.o xén qua đùi ông ta, rạch một vết to trên quần.
“Lúc đó, mẹ đã nghĩ sẽ g.i.ế.c ông ta, cùng lắm thì đền mạng thôi!” Bà nói.
“Nhưng kể từ đó, ông ta không dám động tay với mẹ nữa. Mẹ có cãi nhau với mẹ chồng, ông ta cũng không dám hé răng nửa lời.”
8
Tối hôm đó, tôi quyết định mời mẹ chồng đi ăn tối. Bà có vẻ do dự: “Nhà còn hai người đang chờ cơm mà!”
Tôi bật cười: “Họ không có tay chân à? Nếu mẹ không nấu cơm, chẳng lẽ họ sẽ đói c.h.ế.t sao?”
Mẹ chồng cười, ánh mắt lấp lánh phấn khích: “Mẹ không có nhiều bạn bè, bình thường cũng chẳng có ai để nói chuyện cùng.”
Ý bà là bà không phải không muốn ra ngoài, mà vì một mình đi thì chẳng có gì thú vị.
“Sau này con sẽ đi cùng mẹ!”
Ăn xong, tôi lại dẫn bà đi mua vài bộ quần áo mới. Những bộ quần áo bà mặc đều là kiểu cũ từ mấy năm trước. Về đến nhà, đã hơn tám giờ tối. Bà nội và bố chồng đang ngồi trong phòng khách đợi chúng tôi.
Vừa bước vào, bà nội liền như khẩu s.ú.n.g máy, bắt đầu xả đạn về phía chúng tôi:
“Giờ này mà cô còn biết đường về à? Nhìn đồng hồ xem, gần chín giờ rồi! Cô không biết trong nhà còn hai người đang há hốc mồm chờ cơm sao? Sao không về đúng giờ mà nấu cơm, dọn ra bàn để chúng tôi ăn? Cô định để chúng tôi c.h.ế.t đói à?”
“Cô luôn phàn nàn tôi bắt bẻ cô, nhưng nếu cô làm mọi thứ đúng thì tôi đã chẳng nói gì!”
“Và còn cháu, Tiểu Giang…” Bà đột nhiên chuyển mũi dùi sang tôi.
“Cháu còn trẻ mà chẳng biết điều chút nào! Cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài làm gì? Chồng không ở nhà, sao cháu không ở nhà đợi mà lại chạy đi làm loạn bên ngoài?”
"Nhà chúng tôi sao lại xui xẻo thế này, cưới về hai đứa vô tích sự như thế này, đúng là đen đủi tám đời!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mat-cua-va-muop-dang/chuong-7-8.html.]
…
Mẹ chồng đã tức đến mức hai tay run rẩy. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bà, ra hiệu rằng không sao cả. Đợi bà cụ nói xong, tôi đã thay xong giày và treo áo khoác lên.
“Bà nói xong chưa?” Tôi bình thản hỏi, giọng nói đối lập với vẻ giận dữ của bà cụ, khiến không khí trong phòng lập tức lắng xuống.
“Nếu bà nói xong rồi, thì bây giờ đến lượt cháu.”
“Trước tiên, chuyện bà và bố chồng ăn cơm có liên quan gì đến chúng cháu? Miệng của hai người mọc trên mặt các người, cơm là để bỏ vào miệng mà ăn. Chẳng lẽ nếu cháu ăn rồi, bà sẽ no à?”
Bà cụ mở miệng định phản bác, nhưng tôi còn nhanh hơn.
“Đừng có nói với cháu cái chuyện là phải về nhà nấu cơm. Bà không biết nấu ăn sao? Trước khi mẹ tôi về làm dâu, bà ăn gì? Uống gió tây bắc hay ăn bậy bạ à?”
“Với lại, cháu đã kết hôn với Hắc Mã, cháu ra ngoài ăn uống hay đi mua sắm, đến anh ấy còn chẳng ý kiến gì, bà có quyền gì mà can thiệp? Cháu có ăn một miếng cơm hay uống một giọt nước của bà không? Nhà bà ở biển à, mà quản chuyện người khác xa thế?”
“Thôi con bớt nói đi!”
Tôi ngạc nhiên khi thấy ông bố chồng, người thường ngày chẳng mấy khi nói gì, nay lại lên tiếng.
“Con là hậu bối, người lớn mắng thì nhịn một chút cho qua chuyện. Nhịn một lúc sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao! Đừng có học cái thói hung hăng của mẹ con mà thành cái loại chanh chua.”
Những lời này lập tức chọc giận mẹ chồng tôi. Có lẽ bà cảm thấy mất mặt trước mặt tôi, nên bà đi thẳng vào bếp lấy cái cán bột và chuẩn bị đánh ông ta.
Tôi vội vàng ngăn lại, ra hiệu bà bình tĩnh.
Tôi cười nhẹ, giữ vẻ lịch sự:
“Bố, bố nói vậy không đúng rồi.”
“Chúng con là phụ nữ, bố bảo chúng con nhịn. Bố có biết nhịn một lúc là bị u nang buồng trứng, lùi một bước là ung thư v.ú không?”
“Thế nên, vì sức khỏe của chúng con, cần phải phát tiết ra ngoài. Bố xem, bố là đàn ông, bố không có buồng trứng, v.ú của bố cũng không phát triển đến mức bị ung thư đâu, nên bố có thể nhịn.”
“Bố nói đúng mà, nhịn một lúc thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.”
“Vậy nên, lát nữa khi mẹ con dùng cán bột đánh bố, bố phải nhịn đấy, đàn ông mà, nói là phải giữ lời!”
Nói xong, tôi ra hiệu cho mẹ chồng hành động.
Không ngờ bà lại đứng sững tại chỗ, tay cầm cán bột cũng buông thõng xuống.
Bà cụ tức đến run rẩy, đôi môi run run chỉ lặp lại một câu:
“Đúng là không có gia giáo, tao sẽ bắt Hắc Mã và mày ly hôn!”
Tôi cũng chẳng quan tâm!
Còn tưởng tôi nhỏ tuổi bị dọa rồi sao?
Bà bảo ly hôn thì ly hôn, thật sự xem mình là Từ Hy Thái Hậu à?
Nói thật, nếu Hắc Mã thật sự vì chuyện này mà ly hôn với tôi, tôi sẽ đội ơn cả lò nhà bà !