Mắt Cận Xông Pha Trò Chơi Kinh Dị 1 - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-24 19:13:17
Lượt xem: 1,467
Tôi đến tầng 30, nhìn quanh một vòng sau đó phát hiện không khác biệt lắm so với hiện thực, chẳng qua là mùi m.á.u tanh nồng hơn một chút, tường đỏ hơn một chút, nhiệt độ thấp hơn một chút, ánh sáng tối hơn một chút......
Hơn nữa, đây thế mà là căn hộ lớn! Còn có gia đình mà tôi hằng mơ ước nữa chứ!
Phải biết rằng, trong hiện thực tôi không chỉ là một kẻ vô dụng bị cận thị nặng, mà còn là một đứa trẻ mồ côi, lại còn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi!
Tôi đi đến cửa, không chút do dự đưa tay, dùng sức vỗ cửa, miệng lớn tiếng gọi:
"Mở cửa nhanh lên, con về nhà rồi đây! Không mở cửa là con c.h.ế.t đói mất!"
Bình luận ngây ngẩn cả người:
【Cô ta đang tự tìm đường c.h.ế.t phải không? Người chơi nào mà chẳng gõ cửa lịch sự, hoặc ngoan ngoãn chờ ở cửa đến khi nào quỷ vui vẻ ra mở cửa.】
【Không muốn xem loại đàn bà lỗ mãng không có chút đầu óc nào như này, tôi muốn đổi phòng livestream khác, tôi đi xem Hồng tỷ đây.】
【Xem tiếp! Xem tiếp đi! Tôi muốn xem cô ta c.h.ế.t như nào!】
Thực ra là bọn họ không hiểu mạch não của tôi.
Đã là nhập vai, phải trở thành người một nhà với quỷ, thì đương nhiên là phải cư xử tự nhiên nhất có thể.
Chẳng lẽ trong hiện thực về nhà mình, còn phải rất lịch sự nói: "Xin chào, có ai ở nhà không? Làm ơn mở cửa giúp tôi."
Tiếng gõ cửa vừa dứt, cửa "két" một tiếng mở ra, hơi lạnh ập vào toàn thân tôi.
Tôi thoải mái thở dài một hơi, đây quả thực là nơi nghỉ mát lý tưởng, mùa hè cũng không cần bật điều hòa.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy một "bóng người" nho nhỏ màu đỏ thấp bé.
Tuy tầm nhìn của tôi vẫn luôn mờ không rõ, nhưng hai b.í.m tóc lúc lắc, hẳn là một đứa trẻ mặc váy đỏ.
Đứa bé cười âm trầm, đột nhiên lao về phía tôi, bàn tay lạnh như băng bóp lấy cổ tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mat-can-xong-pha-tro-choi-kinh-di-1/chuong-2.html.]
Tôi thuận thế ôm nó vào trong lòng, sờ thấy váy của nó ẩm ướt, lập tức bất mãn nói:
"Con nít con nôi sao lại mặc quần áo ướt nhẹp thế này? Cởi ra mau! Chị dẫn em đi thay quần áo sạch sẽ!"
Mũi tôi khẽ động, ngửi thấy một mùi m.á.u tanh, lại lo lắng hỏi:
"Em bị thương ở đâu hả? Hộp thuốc đâu? Để chị xử lý cho em."
Bình luận bất lực mắng mỏ:
【Bà chị, mở to con mắt chó của chị ra mà xem, đây chính là một trong những Boss của Ngôi Nhà Tử Thần, nó mặc không phải váy đỏ ẩm ướt, mà là nó g.i.ế.c người c.h.ặ.t x.á.c nhuộm đỏ đấy! Mùi m.á.u tanh cũng không phải nó bị thương, mà là m.á.u của người chơi dính trên váy nó.】
【Không sao, chờ người kia về nhà, cô ta nhất định c.h.ế.t chắc.】
Đáng tiếc là tôi không nhìn thấy những bình luận này, tôi vừa ôm đứa bé đi vào nhà, vừa giúp nó cởi váy đỏ ra, từ trong phòng công chúa tinh xảo của nó lật tìm một chiếc váy trắng mới mặc vào cho nó.
Bàn tay nhỏ bé của đứa bé đang siết chặt trên cổ tôi lặng lẽ buông ra.
Cảm nhận được sự lúng túng của nó, tôi cầm lấy khăn nóng, ghé sát lại, từng chút từng chút một lau sạch vết m.á.u trên mặt nó.
Lúc này mới nhìn rõ, hóa ra là một cô bé loli đáng yêu.
Tôi cười tủm tỉm chỉ vào mặt mình nói: "Là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm, tuy nhiên, em có phải nên hôn chị một cái, để tỏ lòng cảm ơn không?"
Cô bé loli ngượng ngùng kéo váy trắng, khẽ hôn lên mặt tôi một cái "chụt" rồi nhanh chóng rời đi.
Giọng nói còn mềm mại non nớt nói: "Cảm ơn mẹ."
Cái gì? Mẹ?
Tôi đã trở thành mẹ một cách đầy bất ngờ!
Thật là tuyệt vời!