Mắt Cận Xông Pha Trò Chơi Kinh Dị 1 - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-07-24 19:18:27
Lượt xem: 1,788
Tôi nhìn hoa văn trên tấm thẻ trong tay, ghép nối lại với nhau, men theo đường vân, nhanh chóng bày chúng ra trên mặt đất.
Hình ảnh một cánh cửa đen kịt, dần dần mở ra trước mắt tôi.
Cùng lúc đó, âm thanh máy móc vui vẻ vang lên bên tai tôi:
【Chúc mừng người chơi Ninh Niệm, nhận được sự yêu thích của toàn bộ cư dân "Ngôi Nhà Hạnh Phúc", triệu hồi thành công Cánh Cửa Dị Giới.】
【Cánh Cửa Dị Giới sẽ xuất hiện vào lúc mười một giờ tối nay, mời người chơi sống sót mang theo người nhà, đúng giờ đến tầng một, mở Cánh Cửa Dị Giới rời đi. Quá thời gian quy định sẽ không được tính, nếu không người chơi sẽ vĩnh viễn lạc lối trong phó bản này.】
Bình luận kích động hét lớn:
【Ngày mai sẽ được chứng kiến lịch sử! Vượt ải lần đầu tiên phó bản "Ngôi Nhà Hạnh Phúc"!】
Nhưng mà, nghĩ đến việc phải rời đi, tôi dường như không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Mười một giờ đêm, bốn "vị hộ pháp" nắm tay tôi, đến tầng một.
Bức tường sân vốn kiên cố của tầng một, bây giờ lại mở ra ba cánh cổng lớn màu đen cổ kính.
Trên mỗi cánh cổng đều treo số lượng ổ khóa khác nhau.
Trên cổng của tôi treo 4 ổ, của nữ sinh treo 1 ổ, của huấn luyện viên thể hình treo 2 ổ.
Tôi mơ hồ đoán được điều gì đó.
Trên cổng lần lượt được viết tên của người chơi, bên dưới tên, còn được đánh dấu giá trị kinh dị.
Của tôi: 【Ninh Niệm, giá trị kinh dị: 0.】
Của nữ sinh: 【Tô Tiểu Mạt, giá trị kinh dị: 99.9.】
Của huấn luyện viên thể hình: 【Phương Viễn, giá trị kinh dị: 90.】
Hai người còn lại đều khiếp sợ nhìn tôi, dường như không hiểu tôi làm thế nào mà làm được như vậy.
Chuyện này...... rõ ràng các con quỷ đều rất đáng yêu, cũng rất dịu dàng mà, có gì đáng sợ chứ?
Âm thanh máy móc lại vang lên, ngữ khí có chút hả hê:
【Xin hỏi, các vị người chơi, có muốn cho chìa khóa ăn hay không, để mở Cánh Cửa Dị Giới?】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mat-can-xong-pha-tro-choi-kinh-di-1/chuong-15.html.]
【Chỉ giới hạn trước mười hai giờ đêm nay thôi nhé, các vị còn một tiếng đồng hồ, nếu không sẽ vĩnh viễn lạc lối trong phó bản này.】
Chìa khóa? Ngoại trừ chìa khóa cửa nhà tầng 30, tôi không còn chìa khóa nào khác.
Nhưng mà, ổ khóa trên cổng lớn đều là hình trái tim, nhìn thế nào cũng không thể cắm vào được.
Tôi có chút chán nản ngồi xổm trên mặt đất, chống cằm, đáng thương nhìn đại Boss chặt đầu, Tư Tư, ông cụ Ruột và bà cụ Đen làm nũng:
"Aizz, phải làm sao bây giờ? Không có chìa khóa, con không về được rồi, con có thể ở lại đây với mọi người mãi mãi."
Hi hi, vui quá.
Đại Boss c.h.ặ.t đ.ầ.u đột nhiên nâng cằm tôi lên, nửa quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi, trong mắt là một mảnh đỏ rực quỷ dị:
"Ninh Niệm, em đoán được chìa khóa là gì, cho nên mới bài xích như vậy, đúng không?
"Nhưng mà, em không biết, nếu em lạc lối ở đây, em sẽ không biến thành một thành viên trong số chúng tôi, em sẽ chỉ biến thành một làn khói đen ở xung quanh đây.
"Mà thế giới trò chơi kinh dị trong miệng các người, đều tràn ngập khói đen như vậy. Bọn chúng không có tình cảm, không có linh thức, không có suy nghĩ, thậm chí không thể coi là một thứ gì đó.
"Ninh Niệm, như vậy, tôi sẽ vĩnh viễn mất đi em.
"Nếu đã vậy, chi bằng, để em tạm thời mất đi tôi một khoảng thời gian."
Dứt lời, người đàn ông đột nhiên giơ lòng bàn tay lên, hung hăng cắm vào n.g.ự.c mình, móc ra một trái tim đang đập, đỏ rực như lửa, tùy ý ném vào một ổ khóa trên cổng của tôi.
Ổ khóa kia đột nhiên biến thành một con quái vật đầu to, nuốt chửng trái tim vào trong.
"Cạch" một tiếng, ổ khóa thứ nhất đã được mở ra.
Âm thanh máy móc lúc này cũng có chút ngây người, ngữ khí mang theo sự sợ hãi khó hiểu:
【Vậy thì, xin hỏi những vị quỷ quái tôn quý khác, có bằng lòng hiến dâng "trái tim hạnh phúc" của mình, giúp người nhà của mình mở Cánh Cửa Dị Giới này hay không?】
Đúng vậy, kỳ thực chìa khóa mở cửa, chính là trái tim của những người nhà quỷ quái.
Hơn nữa, nhất định phải là cái gọi là "trái tim hạnh phúc".
Phương Viễn và Tô Tiểu Mạt cầu xin nhìn người nhà quỷ quái của mình.
Nhưng ba con quỷ kia đều lắc đầu: "Xin lỗi, trái tim của chúng tôi không phải màu đỏ, không phải trái tim hạnh phúc."