Mắt Âm Dương - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-12 21:03:02
Lượt xem: 834
3
Tôi dứt khoát dẫn Huy Huy đi kiểm tra. Vừa lúc tôi cũng có một người bạn học cũ, hiện đang công tác trong một bệnh viện loại ba ở gần đó. Sau khi tôi kể rõ tình huống của Huy Huy, người bạn này liền giới thiệu cho tôi tới một vị chuyên gia tên là giáo sư Trương.
Giáo sư Trương tay nghề lão luyện, theo nghề thuốc đã hơn nửa đời người. Lưng ông ấy đã còng, mái tóc cũng nhuốm màu hoa râm nhưng trông bộ dáng lại vô cùng hiền hòa thân thiện. Đầu tiên là ông ấy kêu chúng tôi đi làm những bước xét nghiệm cơ bản, bao gồm tới các khoa thông thường như khoa mắt, sau đó đến chụp CT đầu, sóng não gì gì đó… Cuối cùng, chúng tôi cầm theo một chồng báo cáo kết quả đi tới văn phòng của giáo sư Trương.
Huy Huy dường như có chút mệt mỏi nên rất ngoan ngoãn ngồi lên ghế, nhìn thẳng vào giáo sư Trương không nói câu nào. Giáo sư Trương cẩn thận xem hết đống báo cáo, nhíu mày như có điều suy nghĩ. Ông nói: “Sơ lược xem qua thì đứa trẻ này rất khỏe mạnh, không gặp vấn đề gì.”
Tôi ngập ngừng nói: “Không có vấn đề gì thật à? Nhưng Huy Huy nhìn thấy… mấy thứ kia.”
Giáo sư Trương bật cười sang sảng, ngữ điệu khẳng định nói: “Không sao! Chắc là vì lý do cha mẹ đột ngột rời đi khiến thằng bé bị mắc chướng ngại về tâm lý, làm thị giác nảy sinh vấn đề nên mới dẫn đến xuất hiện ảo giác. Xin cô cứ yên tâm! Rất nhiều trẻ con đều mắc phải chứng bệnh này, từ từ rồi sẽ tốt hơn thôi.”
Kiểm tra không ra vấn đề, tôi cũng chỉ đành thở dài…
Giáo sư Trương nhìn thẳng vào Huy Huy, lộ nụ cười hiền hòa giống như định khuyên nhủ thằng bé. Nhưng bất chợt, Huy Huy lại rụt rè mở miệng nói: “Ông ơi, sao trên lưng ông cứ cõng cái anh trai đó hoài vậy? Ông thả anh ấy xuống đi, như vậy thì lưng sẽ không còn bị còng nữa!”
Giọng nói trong vắt, ngây thơ và hồn nhiên.
Sắc mặt của giáo sư Trương lập tức từ cởi mở chuyển sang trắng bệch. Tôi vội vàng kéo Huy Huy vào người, không để cho thằng bé nói lung tung. Mà giáo sư Trương thì lại giống như càng thêm bối rối, run rẩy giương tay lên... Vốn dĩ muốn trò chuyện với Huy Huy, nhưng rốt cuộc ông ấy đã chẳng còn thốt nổi nên lời…
Bạn học cũ vội vàng chào từ biệt, đưa chúng tôi rời khỏi chỗ đó. Mãi đến khi đã ra khỏi văn phòng, người bạn học đó mới kể cho tôi nghe vì lý do gì mà giáo sư Trương lại có phản ứng lớn đến như vậy…
Hóa ra là vì vào hơn mười năm về trước, con của giáo sư Trương bị mắc bệnh nan y, ra đi ngay trong vòng tay của ông. Trong suốt đoạn thời gian ấy, giáo sư Trương đã già đi rất nhiều, gần như bạc đầu chỉ sau một đêm. Trước khi đứa nhỏ tắt thở đã từng nói với ba mình rằng nó không muốn đi, muốn vĩnh viễn được ở lại bên cạnh ba. Và giáo sư Trương cũng đã gật đầu đồng ý, nói cho phép con trai đi theo bản thân, vĩnh viễn kề cận ông. Ông nguyện ý gánh theo thằng bé mãi mãi…
Nói cách khác, “anh trai” mà Huy Huy nhìn thấy, rất có thể chính là con của giáo sư Trương. Hèn gì thái độ của ông ta lại thay đổi trước sau khác biệt lớn đến như vậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mat-am-duong/chuong-2.html.]
Kiểm tra không thu được kết quả, tôi cũng chỉ đành dẫn Huy Huy về nhà. Mà ông nội của Huy Huy thì vẫn chưa xử lý xong công việc ở trong tay, tôi không muốn lại tăng thêm gánh nặng cho ông ấy nên cuối cùng cũng chẳng thông báo gì.
Chuyện này khiến tôi lo nghĩ rất lâu, nếu khoa học đã không giải quyết được, vậy thì tôi sẽ phải thay đổi phương pháp!
4
Tôi nhờ người tìm giúp một bà đồng. Bà ấy bị mù lòa, nghe nói là vì lúc còn trẻ đắc tội với quỷ thần nên mới bị báo ứng. Chỗ bà ấy ở cũng rất gần đây, là tầng ba của một tòa nhà nhỏ rất gần với cư xá cộng đồng. Tôi dẫn Huy Huy tới đó.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nhà của bà đồng nằm ở bên trong góc, hướng bắc. Trong nhà bởi vì cửa sổ đã bị đóng kín mà rất tối, ngoại trừ cửa thì bốn phía xung quanh đều dựng đầy các giá đỡ bày biện nh/ung th/ủ thần bí không biết tên. Ở giữa phòng là một cái bàn vuông, trên bàn cũng đặt vài thứ kỳ quái. Bà đồng ngồi phía bên kia.
Tôi và Huy Huy vừa bước vào cửa liền được bà đồng nhiệt tình mời ngồi, cứ như là bà ấy có thể nhìn thấy chúng tôi vậy. Nhưng trong tròng mắt của bà ấy lại toàn là một màu trắng đục ngầu, ngay đến con ngươi cũng không có! Là một đôi mắt chỉ còn có tròng trắng!
Huy Huy vẫn không sợ. Thằng bé lanh lẹ đi theo tôi, ngồi xuống phía đối diện bà đồng.
Tôi vừa định mở miệng thì đã bị bà ấy giơ tay lên ngăn cản. Tiếp đến, bà đồng bắt đầu giơ hai tay bao trùm chiếc ly nhỏ trên bàn, nhắm mắt lại lẩm bẩm.
Huy Huy buồn chán bèn giơ tay lên chơi với không khí trên bàn. Không bao lâu sau, bà đồng đột nhiên mở to mắt, thốt ra: “Mắt âm dương à?”
“Vâng!”
Tôi chưa từng tiết lộ tình trạng của Huy Huy nhưng bà ấy vừa cất lời đã nói trúng phóc. Tội vội hỏi: "Xin hỏi, có cách nào giúp thằng bé hay không?"
"Không sao! Rất nhiều đứa bé khi còn nhỏ đều là nhìn thấy nh/ung th/ủ này, không có gì đáng ngại đâu!" Bà đồng chậm rãi thở ra một hơi, trầm giọng đáp: "Đều là mệnh số, chỉ sợ không thể xen vào được... Từ từ đi, cứ từ từ chờ, sẽ đến lúc đôi mắt của nó tự động đóng lại."