MẬP MỜ - 4
Cập nhật lúc: 2024-07-17 05:43:32
Lượt xem: 397
Chu Lâm nói: “Nhiên Nhiên, chúng ta nói chuyện đi!”
Tôi lắc đầu, mệt quá, kiệt quệ từ trong ra ngoài: “Ngày mai nói!”
Lần này tôi chìm vào giấc ngủ lơ mơ. Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi cơn đau bụng. Đau đến mức tôi toát mồ hôi lạnh: “Chu Lâm, Chu Lâm!” Tôi lầm bầm và hét lên, thậm chí không chắc mình có hét hay không.
Lúc này, Chu Lâm đẩy cửa phòng ngủ đi vào. Tôi không để ý đến cơn đau dữ dội, lúc này Chu Lâm đã mặc quần áo đầy đủ. Tôi nắm lấy tay anh ta: “Chu Lâm, em đau bụng, đưa em đến bệnh viện đi!”
Chu Lâm ngắt lời tôi: “Đau bụng? Nhiên Nhiên, chịu đựng đi, lát nữa anh đưa em đi! Khu nhà Hứa Tịnh Thu bị cúp điện, Đồng Đồng đang khóc vì sợ hãi, anh phải đi xem một chút!”
“Chu Lâm, đưa tôi đi bệnh viện!” Lúc này tôi cũng không biết mình nghiêm trọng đến mức nào, chỉ là theo bản năng cảm thấy mình nhất định phải đi bệnh viện.
Chu Lâm đẩy tay tôi ra: “Hãy tỉnh táo, Đồng Đồng là đứa con duy nhất của Lý Tư trên thế giới này, vì vậy anh phải quan tâm con bé?l!”
Nói xong, anh ta bỏ đi không ngoảnh lại. Anh ta phớt lờ khuôn mặt nhợt nhạt ma quái và giọng nói cầu xin của tôi. Trái tim tôi chạm hầm băng.
“Ah!” Tôi hét lên và nhấc chăn lên, nó đỏ rực.
Cuối cùng, tôi đã gọi cho cấp cứu.
Không quan tâm đến việc tôi làm bẩn xe của họ, họ đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi bị sẩy thai.
Đứa con đầu lòng của tôi ra đi không một lời cảnh báo.
Tôi hỏi bác sĩ tại sao?
Họ an ủi tôi: “Đây là do cơ địa, cô không thích hợp để mang thai đứa trẻ này, nó đang bảo vệ cô.”
Vì vậy, nghĩa là: Người có thể bảo vệ tôi cuối cùng vẫn là chính tôi.
Khi tôi tỉnh dậy, đã thấy Chu Lâm đứng bên cạnh giường tôi. Đôi mắt anh ta đỏ hoe.
Tôi không ngạc nhiên khi anh ta ở đây, đây là bệnh viện của anh ta, nhiều bác sĩ đã gặp tôi, chắc họ đã báo cho anh ta.
Chu Lâm run rẩy nắm lấy tay tôi: “Nhiên Nhiên, không sao đâu, chúng ta sẽ lại có con thôi”
Tôi hờ hững rút tay ra: “Chu Lâm, ly hôn đi!
Mặt anh ta co giật: “Nhiên Nhiên, anh sai rồi, anh sai rồi, anh không biết, anh không biết em sẽ như vậy, Nhiên Nhiên, anh nhất định sẽ… Em, cho anh một cơ hội!”
“Chu Lâm, chúng ta ly hôn đi!”
Chu Lâm không đồng ý ly hôn.
Sau khi tôi xuất viện, anh ta đưa tôi về nhà, chăm sóc tôi chu đáo và xin nghỉ phép năm vì việc này.
Tôi thẳng thắn chấp nhận sự chăm sóc của anh ta.
Thứ tôi mất là đứa con của anh ta và anh ta phải có nghĩa vụ chăm sóc tôi.
Hơn nữa, anh ta là một bác sĩ, anh ta biết cách chăm sóc người bệnh tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/map-mo/4.html.]
Cũng trong thời gian này, tôi phát hiện ra rằng Chu Lâm có thể nấu ăn. Nhưng anh ta không học nó vì tôi, lần đầu tiên nấu ăn cũng không phải cho tôi.
Anh ta tâm sự với tôi rất nhiều, cầu xin sự tha thứ của tôi, nói rằng anh ta sẽ thay đổi. Anh ta nói rằng anh ta sẽ không để Hứa Tịnh Thu làm phiền chúng tôi nữa. Anh ta muốn sống tốt với tôi.
Nhưng tôi suy nghĩ kỹ rồi rồi. Con người, cho đến khi ép đến cọng rơm cuối cùng, họ sẽ luôn không chịu thừa nhận thất bại.
Tại sao anh ta biết sẽ như thế này mà vẫn mập mờ với cô ta? Bởi vì anh ta có cảm xúc! Tình cảm này còn chưa phai nhạt chút nào, sao có thể cam tâm rời đi?
Bây giờ, điều duy nhất tôi có thể nói với Chu Lâm là: “Chúng ta ly hôn đi!”
Anh ta đang vội, cô ta đang muốn, còn tôi thì không cần níu kéo làm gì.
Hứa Tịnh Thu tìm tôi, cô ta nói muốn đến nói chuyện với tôi. Vì vậy, tôi đã bảo cô ta đến nhà.
Cô ta vẫn vậy, luôn luôn xinh đẹp, mặc một chiếc váy quyến rũ, mái tóc bồng bềnh, trang điểm tinh xảo và móng tay được sơn cẩn thận, cô ta nói: “Tôi xin lỗi, tôi đã khiến cô mất đi đứa con!”
Tôi phá lên cười: “Nếu cô muốn thừa nhận như vậy, tôi nên báo cảnh sát nhỉ?”
“Cô có chuyện gì thì nói ngay đi, tôi không có nhiều thời gian.”
Sau một lúc im lặng, Hứa Tịnh Thu nói: “Cô nhường Chu Lâm cho tôi đi, tôi không thể sống mà thiếu anh ấy, tôi thua thiệt hơn cô.”
“Chúng ta không giống nhau, cô có công việc và năng lực, còn tôi không thể giao lưu tót với xã hội, lại có con nhỏ, xin cô hãy đồng cảm, hãy chăm sóc chúng tôi!”
Thực ra tôi không đồng ý với Tịnh Thu, cô ta tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng và từng làm việc ở một công ty nằm trong top 500 thế giới.
Nghĩ cái quái gì thế?
10
Ly hôn đúng là không phải việc dễ dàng. Nếu thỏa thuận không thành, lựa chọn duy nhất là nộp đơn kiện. Nhưng ra tòa rắc rối, tốn thời gian, công sức như vậy thì thà chờ xuất hiện người thứ ba.
Nghĩ lại, tôi cũng không vội.
Chu Lâm có thể đã bị tôi đẩy đến cùng cực, và anh ta, người luôn bảo vệ tôi từng bước, đã xin tôi nghỉ một ngày: “Đồng Ngô chuyển nhà mới mời chúng ta đi tân gia, em có muốn cùng ta đi không?”
Tôi lật một trang sách: “Không!
“Vậy anh đi ăn rồi về!”
“Ừm!” Nói xong tôi để tâm vào sách.
Nhưng khi tôi đọc xong một trang, người đứng bên cạnh tôi vẫn không nhúc nhích.
Tôi nghi ngờ ngước lên: “Còn gì nữa không?”
Chu Lâm sắc mặt không tốt, gượng cười lắc đầu: “Muốn ăn cái gì? Anh mua cho em!”
“Không cần!”
“Vậy anh đi đây, anh sẽ về ngay!”