Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mạnh Nhược - 15

Cập nhật lúc: 2024-11-17 10:50:50
Lượt xem: 75

Chu Khâm không hề bị lay động, cười "ha ha", ngẩng đầu lên lại là hai dòng nước mắt trong veo.

"Ngu phụ, không có thân phận, ngươi chẳng là gì cả. Ngươi còn không bằng một sợi tóc của Nhược Nhược. Mặc kệ tất cả, ngu xuẩn đến cùng cực. Ta muốn ngươi chết, muốn ngươi nhìn người ngươi tin tưởng chết, muốn ngươi nhìn người thân chết. Còn có cả nó nữa. . ."

Ngón tay Chu Khâm chỉ về phía đứa trẻ trong nôi.

Đôi mắt đẫm m.á.u của Lương Nguyệt Lân mở to, miệng phát ra tiếng ú ớ, điên cuồng giãy giụa nhưng không có tác dụng gì.

Nàng ta chậm chạp không thể tắt thở, m.á.u từ từ không chảy ra nữa, chỉ còn run rẩy, cổ họng phát ra tiếng ọc ọc như sủi bọt, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

Chu Khâm chỉ cảm thấy buồn nôn, mất hết sức lực, buông rơi con d.a.o găm.

Sau khi rửa sạch m.á.u trên tay, hắn bế đứa trẻ sơ sinh rời đi. Trước khi rời khỏi, hắn ném một bó đuốc đang cháy vào trong nhà.

Giữa mùa hè oi ả, ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Lương Nguyệt Lân sống dở c.h.ế.t dở, cựa quậy, cố gắng bò ra ngoài, nhưng ngọn lửa đã lan đến xà nhà, sập xuống chắn ngang người nàng ta.

Lửa thiêu đốt trên người, nhưng nàng ta vẫn còn sống.

Nàng ta không thể kêu thét lên, nhưng ta có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi và đau đớn trong đôi mắt nàng ta.

. . .

Khi hàng xóm thức dậy phát hiện ra đám cháy lớn, căn nhà đã bị thiêu rụi một nửa.

"Ôi trời, đây chẳng phải là nhà của quan nhân họ Chu sao?"

"Mau cứu hỏa đi!"

Nhưng ngọn lửa quá lớn, họ chỉ biết bất lực nhìn căn nhà bị thiêu rụi hoàn toàn, dù có xách nước đến cũng chẳng thể dập tắt được.

Hơn nữa, đã cháy khá lâu mà chẳng thấy quan binh đâu cả.

Thật là kỳ lạ.

Mãi sau này, những người hàng xóm mới biết được rằng quan nhân họ Chu đã được triều đình phong làm khâm sai, đi về phía nam để trị thủy. Nhưng vì tự mình dẫn đầu, xuống sông cứu người nên bị cuốn trôi mất tích, không còn t.h.i t.h.ể nguyên vẹn.

Có người hỏi: "Vậy phu nhân của ngài ấy đâu?"

"Ngài ấy làm gì có phu nhân, phu nhân của ngại ấy đã bị ả độc phụ hại c.h.ế.t từ ba năm trước rồi."

"Chẳng phải là nói về người ở trên kia sao?"

Có người chỉ lên trên.

"Đúng vậy, tân Hoàng đế lên ngôi, đã tuyên cáo thiên hạ rằng, khi xưa ả ta muốn cướp đoạt Chu đại quan, đã hại c.h.ế.t Mạnh phu nhân. Hoàng thượng phạt ả ta đến miếu sám hối, nhưng ả ta lại trốn về và đầu độc cả Hoàng thượng!"

"Ôi trời, sao lại độc ác đến thế!"

Những lời bàn tán ở đầu đường cuối ngõ suốt mấy ngày liền.

Chuyện năm xưa không gây ồn ào lắm, nhưng những người biết chút ít cũng không ít, chắp vá đông tây, truyền ra đủ loại phiên bản.

Nhưng nhắc đến đều là tiếc nuối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/manh-nhuoc/15.html.]

Thương cảm cho ta và Chu Khâm.

 

Chu Khâm có con trai đầu lòng, vui mừng đến nỗi ra khỏi cửa bị vấp ngã.

Cú va chạm trong khoảnh khắc ấy đã đánh thức một đoạn ký ức dài.

Trong ký ức, nữ tử ấy có gương mặt như hoa đào, khi cười rạng rỡ xinh đẹp.

"Nếu Chu công tử không chê, có thể ở lại quán của ta, đợi khi công tử đỗ đạt cao rồi hãy trả tiền cũng không muộn."

"Người trên giang hồ, đôi khi cũng gặp khó khăn mà."

. . .

"Có phải chàng thích ta không? Sao lại đỏ mặt thế?"

"Ha ha ha, Chu Khâm, hóa ra chàng lại ngây thơ đến vậy."

. . .

"Bái thiên địa, bái thần minh, không cha không mẹ sợ gì chứ, từ nay về sau chúng ta có nhau rồi."

"Chàng nói đúng không, phu quân! . . . Sao lại ngượng ngùng nữa rồi?"

. . .

"Phu quân, chúng ta viên phòng không?"

Trong ký ức, nàng tinh nghịch phóng khoáng trêu chọc hắn, nhưng ánh mắt lại lo lắng e thẹn.

Còn hắn, bất đắc dĩ nhưng ngọt ngào gọi nàng từng tiếng: "Nhược Nhược. . ."

Nhược Nhược. . .

Thê tử của hắn, thê tử của hắn, chính là Mạnh Nhược!

Tại sao, tại sao người đang bế đứa trẻ lại là Lương Nguyệt Lân!

"Nếu không phải vì ngươi, sao nàng ấy lại chết!"

"Cái gì? Ai. . . chết?"

"Còn ai nữa! Là nha đầu Mạnh Nhược, người đã thương xót ngươi không có nhà để về, thu nhận ngươi, còn sẵn lòng chờ đợi ngươi!"

Chu Khâm bật khóc nức nở, đau đớn đến nỗi m.á.u tươi trào ra từ miệng và mũi.

Hóa ra đã ba năm rồi, nàng đã c.h.ế.t ba năm rồi.

Vậy mà hắn đang làm gì?

Hắn coi Lương Nguyệt Lân là nàng, cùng nàng ta cầm sắt hòa minh, sinh con đẻ cái!

"Ọe -"

Loading...