Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Màn Cuối - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-11-06 01:03:26
Lượt xem: 318

Lâm Dữ Bạch giật mình lao ra, một luồng gió mạnh khiến Tiêu Hàm hét lên kinh hãi. 

Tiếng hét đó khiến Lâm Dữ Bạch tỉnh táo lại, anh ta nắm chặt tay, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn. 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Nghe mà tôi muốn bật cười. Đúng là phong cách của Tiêu Hàm. Dù chỉ là đối mặt với một bức ảnh, cô ta cũng có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy. 

Lâm Dữ Bạch hỏi: "Tại sao cô lại đồng ý thế thân cho cô ta? Cô ta không xứng." 

"Tôi cần tiền." 

"Vậy thì kiếm đủ rồi hãy rời khỏi đó." Tôi lắc đầu: "Tôi còn muốn đòi lại công bằng."

Tôi kiếm tiền chính là để đòi lại công bằng. Công bằng cho Lâm Dữ Bạch và cho cả tôi nữa. 

"Lâm Dữ Bạch, tôi muốn làm một album piano cho anh. Sản xuất, quảng bá, đều cần tiền." Lâm Dữ Bạch có vẻ bất ngờ, tôi cảm nhận được luồng khí lạnh, là anh ta đang lo lắng. 

"Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa rồi, anh cứ tập trung luyện đàn đi." 

"Được." Giọng anh ta đầy tin tưởng.

Trước đây, anh ta là người quyết định mọi việc, còn bây giờ, tôi muốn trở thành chỗ dựa cho anh ta.

Tôi bắt đầu chuẩn bị, chọn bài, dùng tên Lâm Dữ Bạch để đặt phòng thu tốt nhất, tạo tài khoản trên nền tảng nghe nhạc trực tuyến... 

Hôm thu âm, tôi lấy cớ mình quen chơi đàn trong không gian kín nên đã kéo rèm che kín mít. Tôi ngồi cạnh Lâm Dữ Bạch, khi anh ta đàn đến đoạn cao trào, tôi đã bật khóc. Tôi biết album này sẽ thành công. Đây là màn trình diễn mà một người đã khuất dành tặng cho thế giới này. Vô cùng tuyệt vời. 

Lâm Dữ Bạch không phải là người không hiểu chuyện, anh ta nói: "Phó Vấn Hạ, tôi đã c.h.ế.t rồi, đừng hy sinh quá nhiều vì tôi, cô nên suy nghĩ cho bản thân mình." 

Tôi kiên quyết đáp: "Nếu kế hoạch này thành công, tôi sẽ có một con đường sống." 

"Thế nếu thất bại thì sao?" 

Tôi cười: "Vậy thì còn có phương án dự phòng, tôi sẽ không thất bại." 

Album hoàn thành, nhà sản xuất rất phấn khích, muốn giới thiệu cho tôi hãng đĩa để phát hành, nói rằng album này sẽ làm chấn động giới âm nhạc. 

Tôi từ chối. Tôi có kế hoạch của riêng mình.

Chớp mắt đã đến mùa đông, Đoàn kịch Mơ Ước vẫn tiếp tục tập luyện. Tiêu Như Tùng thỉnh thoảng lại nhìn tôi ngẩn người. 

"Trưởng đoàn Tiêu, ông lại nhớ đến người quen cũ à?" Tôi hỏi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/man-cuoi/chuong-14.html.]

Tiêu Như Tùng thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Nếu cậu ấy còn sống, chắc chắn sẽ rất thích cô." 

"Tôi cũng nghĩ vậy." Tôi cười. 

Nếu nói Tiêu Như Tùng đáng sợ vì sự nham hiểm, thì Tiêu Hàm đúng là lố bịch vì sự nông cạn. Cô ta tham gia chương trình hẹn hò, muốn xây dựng hình tượng tiểu thư nhà giàu, thanh cao, nhưng lại thất bại. 

Thời đại này đã khác rồi, khán giả không thích những người như vậy. Thậm chí có người còn nói trình độ chơi đàn của cô ta trong chương trình không xứng với danh "nữ hoàng piano". 

Tiêu Hàm muốn lấy lại danh tiếng, nên đã nghĩ ra một cách, đó là để bạn trai trong chương trình giả vờ lén đến xem buổi hòa nhạc, tạo bất ngờ.

Đội ngũ sản xuất thấy kịch bản này rất hay.

Cơ hội tôi chờ đợi đã đến.

Đêm trước buổi hòa nhạc, tôi đăng album đã thu âm xong lên mạng, tên tài khoản là: Lâm Dữ Bạch. Lúc này, cái tên "Lâm Dữ Bạch" bị chìm nghỉm giữa vô số cái tên khác, chẳng ai chú ý.

Nhưng anh ta sẽ nổi tiếng, rất nhanh thôi.

Buổi hòa nhạc mừng năm mới của Đoàn kịch Mơ Ước + chương trình giải trí hot nhất hiện nay, chắc chắn vé sẽ rất khó mua.

Tôi ở hậu trường, nhìn ra nhà hát qua lớp kính.

Các máy quay đã được lắp đặt xong, mọi người đã vào vị trí.

Những nhân vật quan trọng trong giới âm nhạc tươi cười bước vào hội trường, ngồi vào chỗ của mình. 

Ngay cả bạn trai của Tiêu Hàm trong chương trình - một nam diễn viên trẻ, cũng lịch lãm ngồi vào chỗ.

Thật tuyệt, đây chính là khung cảnh mà tôi hằng mong ước.

Buổi hòa nhạc bắt đầu, không khí rất sôi nổi.

Tiêu Hàm là người biểu diễn cuối cùng, chơi hai bản nhạc mừng năm mới, cả nhà hát như bừng sáng, tràn ngập không khí lễ hội.

Màn quan trọng đã đến, máy quay được đặt trên cao, họ muốn tập trung ghi hình tiết mục cuối cùng - "Khúc nhạc Mơ Ước". 

Tiêu Hàm thay một bộ lễ phục khác, bước đến trước cây đàn piano.

Giờ đã đến lượt tôi ra tay. 

 

Loading...