Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MAMA CUỒNG NHIỆT THEO ĐUỔI THẦN TƯỢNG - Chương 36 - 38

Cập nhật lúc: 2024-03-30 13:56:47
Lượt xem: 348

36

 

Khi mẹ về nhà, trên cổ và mặt bị cào để lại nhiều vết máu. 

 

Nhìn thấy tôi, bà như điên cuồng ném đồ vào tôi.

 

“Châu Xán Xán! Nhìn xem tao bị họ bắt nạt như thế nào! Mày là đồ sói mắt trắng! Tao nuôi mày để làm gì?” Tôi không nói gì, để cho mẹ trút giận dữ lên tôi.

 

Nửa đêm, khi tôi đang ngủ say, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nhà.

 

Khi tôi chạy ra phòng khách, trên mặt mẹ xuất hiện bốn vết thương sâu, đang chảy m.á.u không ngừng...

 

Ồ, tôi quên nói với mẹ rồi.

 

Tiểu Bạch cùng Đậu Đậu là hai chú mèo rất biết bảo vệ chủ nhân của chúng.

 

Và trong ba năm qua, chúng đã coi tôi như chủ nhân của chúng.

 

37

 

Sau khi bác sĩ xử lý vết thương cho mẹ, chúng tôi được hướng dẫn đến trạm y tế để tiêm vắc-xin phòng dại.

 

Nhưng tôi không đi, mà bắt taxi chuẩn bị về nhà.

 

Mẹ vẫn chưa hoàn hồn, nắm lấy tay áo tôi, giọng run run hỏi: “Xán Xán, bác sĩ bảo cần tiêm vắc-xin phòng dại mà con.”

 

“Không sao đâu mẹ, Tiểu Bạch và Đậu Đậu đều sạch sẽ, không có bệnh truyền nhiễm đâu.”

 

“Về nhà thôi mẹ, con đã dạy dỗ Tiểu Bạch và Đậu Đậu rồi, chúng không dám cắn mẹ nữa đâu.”

 

Nhưng mẹ dường như có tâm lý ám ảnh, nhất quyết không chịu về nhà, bắt tôi đi cùng mẹ đến nhà bà ngoại ở quê.

 

Sau khi bà ngoại qua đời, mỗi tháng tôi đều đến đây ở hai ngày.

 

Vì vậy, mọi thứ trong nhà vẫn có thể sử dụng bình thường.

 

Bếp lò ở nhà bà ngoại được đặt trong nhà, để đảm bảo an toàn, mỗi khi đốt lò vào mùa đông đều phải mở toang cửa hoặc hé cửa sổ.

 

Nhưng mẹ cảm thấy lạnh, đóng kín cửa sổ và cửa ra vào, không chịu cho tôi mở hé.

 

Cứ hễ tôi mở ra, mẹ lại mắng: “Xán Xán, con muốn làm mẹ c.h.ế.t cóng à!”

 

Trước khi đi, tôi nhắc mẹ lần nữa: “Mẹ ơi, con về nhà một chuyến, mẹ nhớ khi nào người ấm lên thì mở cửa hé một chút, nếu không sẽ bị ngộ độc khí CO(*) đấy.”

 

(*)Khí CO, hay còn gọi là carbon monoxide, là một chất khí không màu, không mùi, không vị và độc hại cao. Nó được tạo ra khi nhiên liệu chứa carbon cháy không hoàn toàn.

 

Mẹ đang mải chơi điện thoại, chỉ ậm ừ cho có lệ.

 

Hai tiếng sau, tôi vội vã quay trở về, mẹ đã nôn mửa liên tục và mất ý thức.

 

Tôi vội vàng lái xe đưa mẹ đến bệnh viện, nhưng trên đường đông xe, mẹ bị ngộ độc khá lâu, không được điều trị kịp thời, dẫn đến tổn thương thần kinh não.

 

Ngộ độc khí CO đã gây ra tổn thương không thể phục hồi cho thần kinh não của mẹ.

 

Sau khi điều trị, mẹ vẫn có biểu hiện chậm chạp, trí nhớ kém, mất kiểm soát đại tiểu tiện.

 

38

 

Công việc bận rộn, tôi đưa mẹ vào viện dưỡng lão và thuê một người giúp việc chăm sóc mẹ.

 

“Mẹ, mẹ ở đây dưỡng bệnh cho tốt nhé, người giúp việc chuyên nghiệp hơn con, nhất định sẽ chăm sóc mẹ chu đáo.”

 

Ba bữa cơm mỗi ngày có người nấu, mỗi ngày còn có người chuyên phục vụ mẹ, không cần rửa bát giặt giũ làm việc nhà, mẹ sống rất thoải mái, cả tháng cũng chẳng gọi điện cho tôi một lần.

 

Nhưng thời gian trôi qua, tôi không đến thăm mẹ, cũng không gọi điện cho mẹ, mẹ bắt đầu hoảng hốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mama-cuong-nhiet-theo-duoi-than-tuong/chuong-36-38.html.]

 

Bất kể giờ làm việc hay giờ tan tầm, mẹ đều gọi điện liên tục.

 

Vừa nghe máy, tôi còn tưởng mẹ lại như trước đây nổi điên mắng tôi một trận, nhưng giờ mẹ đã dịu giọng:

 

“Xán Xán, dạo này công việc bận rộn thế, có mệt không con?”

 

“Con có rảnh thì đến thăm mẹ nhiều hơn, còn nữa, tiền lương của Tiểu Triệu con mỗi tháng trả đúng hạn, đừng chậm trễ.”

 

“Tết nhất con lại gửi cho cô ấy vài phong bao lì xì, cô ấy vui vẻ cũng sẽ đối tốt với mẹ hơn, phải không?”

 

A.

 

Hóa ra là ở chỗ người giúp việc gặp khó khăn, mới nhớ đến tôi.

 

Tôi đáp lời: “Vâng, mẹ, cuối tuần này con sẽ đến thăm mẹ.”

 

Nhưng cuối tuần tôi cũng không đi, mãi đến mùng 2 Tết tôi mới đến thăm mẹ sau một năm không gặp.

 

Mẹ nhìn thấy tôi như vớ được cọng rơm cứu mạng, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông: “Xán Xán! Mẹ gọi điện cho con nhiều lần sao con không nghe máy, đưa mẹ về nhà, mẹ không muốn ở đây nữa.”

 

Tôi giả vờ tức giận:

 

“Mẹ, vì sức khỏe của mẹ, con đặc biệt tìm viện dưỡng lão đắt đỏ này, còn trả tiền thuê người giúp việc chăm sóc mẹ, mẹ muốn ở thì ở, không muốn ở thì không ở, mẹ đây không phải là đùa con sao?”

 

“Không phải vậy, Xán Xán.”

 

Mẹ kéo tôi lại gần, nhỏ giọng nói bên tai tôi:

 

“Tiểu Triệu vừa lười vừa thích ăn trộm, mẹ vừa són tiểu cô ấy liền véo mẹ, đối xử với mẹ chẳng tốt chút nào.”

 

Nói rồi, mẹ liếc nhìn tôi một cái trách móc:

 

“Nếu con thường xuyên đến, cô ấy còn dám véo mẹ sao?

 

“Còn cả đám người c.h.ế.t tiệt này, trước đây có một ông lão chân không tốt đi vấp ngã vào chân mẹ, đám người c.h.ế.t tiệt này lại đồn nhảm mẹ với ông lão kia gian díu với nhau.”

 

Mẹ càng nói càng tức giận:

 

“Đám người mù lòa, mẹ thèm khát gì mà phải ở cùng lão già đó chứ”

 

Tôi đùa cợt nói: “Mẹ, mẹ tưởng mẹ đang đóng phim truyền hình à, người giúp việc còn véo mẹ.”

 

Lời nói của tôi khiến mẹ sửng sốt.

 

“Con nói cái gì?”

 

“Con nói mẹ à, mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi, người ta đồn nhảm thì đồn nhảm đi, mẹ đã chôn nửa người xuống đất rồi(*), người ta có bịa chuyện thì ảnh hưởng gì đến mẹ chứ.”

 

(*)Câu gốc “你半截土都埋身上了” Câu nói này miêu tả người đã già yếu, gần kề với cái chết.

 

“Nhưng mẹ hoàn toàn trong sạch, dựa vào đâu mà họ dám nói dối về mẹ chứ? Xán Xán, nhanh chóng nói rõ ràng với họ rằng mẹ không hề liên quan gì đến ông lão đó, con có biết không?” Giọng mẹ đột ngột dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt ngày càng kỳ lạ.

 

“Xán Xán, con đang trách mẹ có phải không”

 

“Con có phải còn trách mẹ vì chuyện năm xưa không?”

 

Bà ấy ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi gào khóc thảm thiết: “Báo ứng, báo ứng, tất cả đều là báo ứng của tôi.”

 

Tôi không để ý đến bà ấy, đeo túi lên vai rồi bước ra ngoài. Trước khi đi, tôi liếc nhìn cô điều dưỡng viên Tiểu Triệu, trao đổi một ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Mẹ, con sẽ không bỏ mặc mẹ đâu.

 

Ngược lại, con sẽ chăm sóc mẹ thật chu đáo.

 

Để mẹ cũng được nếm trải cảm giác năm đó mẹ đối xử với con như thế nào.

Loading...