Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẠC QUỶ PHONG VĂN - Chương 1: Yếm Thế

Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:54:46
Lượt xem: 6

          Trấn Phủ Tây, năm 2021.

          Mạc Danh nhìn bức bình phong treo ở trên tường, bên cạnh là hai câu liễn, trong lòng có đủ các loại tư vị không thể diễn tả.

“Bình phong tuy phá, cốt cách vẫn còn,

Quân tử tuy bần, lễ nghi thường tại.”

          Tổ huấn của nhà họ Mạc chỉ có 2 câu nhắc nhở con cháu hậu thế, đến đời của Mạc Danh, đã là đời thứ hai mươi mốt.

          Theo gia phả, nhà họ Mạc các đời đều là thi nhân, hoặc là quan văn trong triều đình ngày xưa, đến đời của ông nội Mạc Danh, chẳng hiểu tại sao lại chuyển sang làm thương buôn, sau này đến lượt cha của cậu cũng theo thương trường.

          Chỉ là có chút không may, cách đây bốn năm, cả nhà Mạc Danh đều đã qua đời trong một lần tai nạn giao thông.

Cao Tiên Sinh

          Cậu học xong đại học, lại không kế thừa công ty của gia đình, mà nhân sẵn căn nhà từ đường nằm ngay mặt phố, mở một tiệm bán văn phòng tứ bảo(*), bên cạnh đó còn có một sạp thư pháp nho nhỏ, coi như có kế sinh nhai.

(*) Văn phòng tứ bảo: ý chỉ bút lông, nghiên mực, mực nho, giấy. Cửa hàng văn phòng tứ bảo buôn bán rộng hơn, bao gồm cả văn phòng phẩm, sách giáo khoa, bút mực…

          “Đã hơn tám giờ tối rồi, có đến hay không phải báo cho người khác một tiếng chứ!”

          Mạc Danh buồn bực ngồi trước hiên, vốn hôm nay có người hẹn đến thuê quầy thư pháp. Nhưng đợi từ sáng đến tối, chẳng thấy bóng dáng ai cả, một con ma cũng không.

          Tiếng điện thoại ting ting vang lên, Mạc Danh nhìn dòng thông báo trên màn hình, mí mắt hơi động.

          “Mạc Tiên sinh đâu rồi? Đã qua ba tháng, bộ Tru Thi Trấn Quỷ Lệnh vẫn chưa có tập mới…”

          “Bình luận cũng không thấy trả lời, nhắn tin cũng không thấy xem, chuyện này là sao thế?”

           “Có phải là Mạc Tiên sinh muốn drop truyện rồi không?

          Mạc Tiên sinh, là bút danh viết truyện của Mạc Danh ở trên mạng. So với những tác giả khác hoạt động sôi nổi, thường xuyên đăng bài về truyện của mình, thì trang cá nhân của Mạc Danh gần như chẳng có gì khác ngoài ảnh của bản thân mình, nhưng cũng đã ngừng cập nhật cách đây ba tháng.

          Vừa muốn bỏ điện thoại xuống, thì lại có điện thoại đến, không chờ Mạc Danh cất giọng, đầu dây bên kia đã vọng đến.

          “Mày sửa xong chưaaaa?!”

          “Ha ha, anh Thanh từ từ, xíu em gửi!”

          “Một cái xíu của mày là ba bốn tháng, mày có tin thêm một xíu nữa…?”

          Anh Thanh mà Mạc Danh gọi, là Nguyễn Thanh – người đứng đầu nơi phát hành truyện mà Mạc Danh hợp tác, hiện tại đã là năm thứ ba hai người làm việc với nhau.

          “Em muốn cái kết mọi nhân vật trong truyện sẽ ngủm toàn bộ, ai bảo anh không… chịu…”

          Đầu dây bên kia có tiếng cười của Nguyễn Thanh, như là cười giận.

          “Ha ha… mày có thấy trần đời này có bộ truyện nào, mà một nhân vật đi từ số 0 đến có tí sức mạnh, rồi bị mù, chữa được con mắt thì bị què, chữa được cái chân thì mất mẹ cái tay, xong cuối cùng là chết, mà còn c.h.ế.t chung cả đám nhân vật khác nữa chứ? Vậy mà mày cũng coi được?”

          “Mày không sợ anh thì mày cũng phải sợ độc giả chớ, lúc đó người ta làm ầm lên thì đừng có trách sao anh không cảnh báo trước!”

          Mạc Danh chỉ im lặng nghe Nguyễn Thanh nói, cậu thấy một bóng người lướt qua ở phía cuối đường, gật đầu nói cho qua chuyện.

          “Được rồi được rồi, em sẽ sửa lại cái kết, nửa đêm em gửi bản thảo! Đại ca ngủ ngon!”

          “Này… này…”

          Cậu nói xong liền cúp máy ngang, không để anh Thanh nói nhiều thêm nửa câu.

          Phía cuối đường, dưới góc khuất của ngọn đèn, một bóng người mặc áo tấc lệch vai, lắc lư như người say rượu, chân nam đá chân chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mac-quy-phong-van/chuong-1-yem-the.html.]

          Mạc Danh không lạ gì người này, là lão Đồ Điên.

          Đồ Điên, là tên gọi mà người dân ở trấn Phủ Tây gọi người lão già này. Không biết lão ta xuất hiện ở đây từ bao giờ, chỉ là vào dịp cận Tết của những năm xưa cũ, người ta thường thấy lão bày mực tàu, giấy đỏ ở trước đình chùa để viết thư pháp cho người đến viếng.

          Nhưng theo thời gian, ngón nghề thư pháp không còn mấy người ưa thích nữa, cho nên lão cũng túng quẫn dần, thêm cái tính nát rượu, thường lân la khăp nơi dò đổi chữ viết của mình để lấy chút rượu, chén cơm cho qua ngày qua tháng.

          Đối với lão Đồ Điên, Mạc Danh cũng có quen biết, khi bé ông nội thường đánh cờ với lão ta, nhưng từ ngày ông nội cậu mất thì lão Đồ Điên cũng rất ít khi ghé tới.

          “Cậu Danh còn chưa ngủ hử?”

          Mạc Danh gật đầu cười, lễ phép.

          “Dạ, nhưng mà ông Đồ uống bao nhiêu rồi? Đã ăn gì chưa, nhà cháu vẫn còn đồ ăn…”

          Lão Đồ Điên đứng ở bên ngoài xua tay nguầy nguậy, lắc đầu.

          “Không không không… ta không ăn cơm thừa của cậu, nhận cái ân của người sắp c.h.ế.t aa, lão đây không gánh nổi đâu aa..”

          Lão tặc lưỡi, nói tiếp.

          “Mạc gia từng một thời huy hoàng là thế, không ngờ lại có ngày rơi vào cảnh tuyệt tử tuyệt tôn…”

          Nụ cười trên mặt Mạc Danh cứng đờ, cậu lạnh mặt.

          “Ông Đồ uống nhiều rượu quá rồi, ngồi đây nghỉ ngơi đi, đợi cháu nấu cho ấm trà gừng giải rượu!”

          Trong lòng của lão Đồ Điên thầm kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ gì, lảo đảo ngồi xuống chiếc ghế gần đó, gật gù.

          “Nhà họ Mạc sớm muộn gì cũng tuyệt tử tuyệt tôn!”

          Mạc Danh lắc đầu, quay đầu vào trong bếp nấu trà.

          Lửa bếp vừa mới nhóm lên, cũng là lúc bên ngoài có tiếng huyên náo.

          “Trời đất ơi, ông Hiên bị điện giật c.h.ế.t cháy người rồi!”

          “Chết người rồi?!”

          “Đâu? Ổng ngã ở đâu?”

          Mạc Danh nghe không thiếu một chữ nào, ngược lại sắc mặt của cậu chẳng có chút biển đổi nào, vẫn lẳng lẳng thái gừng thành từng lát mỏng, cho vào ấm trà, thêm chút mật ong, táo đỏ, kỷ tử rồi mới thêm nước nóng.

          Chừng ba phút sau, lọn khói thơm phức lượn lờ, ấm trà gừng ngằm ngay ngắn trước mặt lão Đồ Điên.

          “Ông tranh thủ uống tí cho ấm người, nếu mệt quá thì ngủ lại đây một đêm đi ạ, cháu sang nhà bác Hiên xem sao!”

          Mạc Danh khoác chiếc áo mỏng trên người, chân trái vừa bước ra khỏi cửa thì nghe giọng của lão Đồ Điên.

          “Chuyện cõi âm có thần minh quản, cậu đừng dại mà dây vào làm gì, kẻo c.h.ế.t mất xác khi nào cũng không hay đâu đấy!”

          “Ông xỉn lắm rồi, nói gì cháu chẳng hiểu!”

          Cậu không để lời của lão Đồ Điên vào tai, nhắm thẳng hướng nhà ông Hiên mà bước.

          Lúc này trong sân quạnh vắng, chỉ còn lại bóng dáng của lão Đồ Điên ngồi trước bàn trà, khói trà bốc lên khiến cho gương mặt già nua của lão ta có phần thâm trầm.

          “Hừm! Việc nhà thì nhát, việc chú bác thì siêng!”

          “Người nhà họ Mạc đời nào cũng thế, ra vẻ quân tử thanh cao, luôn muốn thấy chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp… hừ!”

          “Hừ, lần này để ta nhìn xem rốt cuộc thằng nhóc này sẽ c.h.ế.t như thế nào!”

Loading...