Ly Ảnh - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-08-03 14:03:24
Lượt xem: 206
27.
Con rồng tìm một nơi rộng rãi, giúp ta hấp thụ lại yêu đan.
Thuật pháp của Long Tộc cao thâm, linh lực của họ rất độc đoán. Một tia sang trắng lóe lên, chiếc vòng trang trên cổ chân ta không thể chống đỡ được, phát ra một tiếng “ cạch” rồi vỡ tan.
Ta lại có yêu đan rồi, cũng có thể tự do hóa hình rồi.
Con rồng ngồi trên mặt đất, nửa người ngả ra sau, ngước lên nhìn ta.
Rổng chỉ hận rèn sắt không thành thép: “ Từ sau mắt nhìn xa ra, ngươi xem ta đây này, đới với ngời phàm ấy mà, ta chỉ cần liếc mắt qua một cái là đã nhìn ra tính cách của họ, từ trước đến nay chưa từng bị con người lừa gạt.”
Ta khiêm tốn nghe dạy bảo: “ Từ nay về sau ta nhất định sẽ cẩn thận.”
“ Bất quá, cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, chủ yếu là yêu linh vẫn còn ngắn quá, cũng không phải là Hồ tộc hay mấy loại yêu thông minh lanh lợi kia. Haizzz, là trời sinh rồi, không làm gì được...”
Ta: “.... Phải.”
Sau đó con rồng lại nói: “ Tiêu Ngọc Cảnh.”
“Hả ?”
“ Tên ta” , Con rồng gõ một cái vào cái đầu thỏ của ta, “ Lẽ nào ngươi không nên nhớ tên ân nhân của mình hay sao ?”
Ta gật đầu nhanh như gà mổ thóc.
“ Nên , nên ... Ta sẽ nhớ kĩ, vĩnh viễn không bao giờ quên.”
“ Đợi ta quay về yêu tộc, ta sẽ gửi cho huynh một ít quà cảm ơn, được không ?”
Con rồng thần sắc tinh quái: “ Được nha .”
Ta cảm thấy con rồng có vẻ thích đắm mình dưới ánh trăng, nên ta dịch sang bên cạnh mấy bước để cho ánh trăng có thể chiếu trọn vẹn vào người con rồng.
Con rồng lim dim mắt, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
“ Cũng xem như ngươi có mắt nhìn đấy.”
28.
* từ này hãy kêu rồng là Tiêu Ngọc Cảnh nhá ^_^
Sáng này hôm sau, Tiêu Ngọc Cảnh rời đi.
Trước khi rời đi, hắn nới với ta không cần sợ Tróc yêu sư nữa, hắn đã lưu lại trên người ta một tầng cấm chế bảo vệ.
Thế là ta vênh váo kiêu ngạo quay về Lục phủ.
Lục Lan đang ở trong phòng.
Cả người hắn tiều tụy, thần sắc mệt mỏi, giống như cả đêm không ngủ vậy.
Vừa nhìn thấy ta, hắn lập tức đứng dậy.
“ Nàng đã đi đâu thế ?”
Ta nói: “ Ta đi lấy lại yêu đan của ta.”
“ Lục Lan, không phải chỉ có loài người các ngươi mới biết tương thân tương ái, yêu tộc bọn ta cũng biết đoàn kết một lòng.”
Cả người Lục Lan chao đảo : “ Vậy còn Bảo Yến....”
“Cô ta sẽ không Ch//ết, ngươi có thể yên tâm.”
Lục Lan thở phào nhẹ nhõm. Hắn bước vài bước tới gần ta, giơ tay ra muốn nắm lấy tay ta.
Ta nhanh tay lẹ mắt tránh đi.
“ Lục Lan, Thôi Bảo Yến không ch//ết, là vì yêu tộc tu luyện không dễ dàng gì. Chúng ta không muốn vì cô ta mà tổn hại công đức."
Ý của ta là, Thôi Bảo Yến chưa ch//ết, không phải là vì ta suy xét đến cản nhận của ngươi.
Bởi vì ngươi cũng chưa từng nghĩ đến cảm nhận của ta.
“ Vốn dĩ ta có thể cùng đồng tộc của ta rời đi, nhưng ta vẫn muốn quay lại nói rõ ràng với ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ly-anh/chuong-14.html.]
Trà Đào Cam Sả
Lục Lan có lẽ đã biết ta định nói gì.
“ Tiểu Ảnh...”
“ Ta phải đi rồi, mặc dù ta và ngươi đã thành thân theo phong tục của loài người, nhưng ở yêu tộc bọn ta mà nói, hôn thư chẳng có giá trị gì cả.”
“ Trước đây ta nguyện ý ở lại là vì ngươi đối xử với ta rất tốt, nên ta nguyện ý cùng ngươi đi hết trăm năm cuộc đời.”
“ Bây giờ, ta phải đi rồi.”
Lục Lan run rẩy: "Tiểu Ảnh... đừng nói nữa... Nàng đừng nói nữa... Ta không muốn nghe mấy câu này.”
“ Chúng ta...chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không ? Chúng ta sẽ rời xa kinh thành, không bao giờ gặp lại người Thôi phủ nữa. Chỉ có hai chúng ta. Ta sẽ từ quan, sau đó chúng ta sẽ quy ẩn sơn lâm, sống ẩn dật trong núi rừng----”
“ Ngươi đừng nằm mơ nữa ” Ta ngắt lời hắn “ Những lời ngươi nói, một chữ ta cũng sẽ không tin nữa. Ngươi phải biết, ngươi là một kẻ dối trá.”
Không biết từ khi nào, ta lại có thể bình tĩnh như vậy khi đối mặt với Lục Lan.
Trạng thái bình tĩnh, tình cảm cũng tĩnh lặng như thế.
Phảng phất giống như ta chưa từng yêu hắn vậy.
Hoặc có lẽ vốn dĩ từ trước đến nay chưa từng yêu.
Hoặc có thể là ta thích hắn, nhưng không đến mức yêu hắn sâu đậm.
Nếu thời gian kéo dài đủ lâu, có lẽ ta sẽ hiểu được chân chính thế nào là tình yêu.
Nhưng trong quá trình ta học cách yêu, phần tình cảm đó đã sớm bị bóp ch//ết rồi.
29.
Lục Lan không muốn để ta đi.
Nhưng bây giờ hắn không thể ngăn cản ta được nữa.
Dù cho hắn đã nắm thật c.h.ặ.t t.a.y ta, nhưng ta vẫn hóa thành một luồng ánh sáng và biến mất.
Không phải là ta không nghĩ đến việc trả thù hắn.
Nhưng ta đã g.i.ế.c hắn một lần rồi.
Là hắn mạng lớn, may mắn sống sót được.
Sau đó không lâu, trong số mệnh của hắn vẫn còn một kiếp nạn nữa.
Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn tai họa này cho hắn.
Nhưng bây giờ thì...
---- Con người ai cũng số mệnh của riêng mình.
Có lẽ đây chính là số mệnh của Lục Lan.
Ta rời khỏi Lục phủ, lại đi đến Cực Lạc Lạc phường.
Ta muốn tìm Hồ Điệp để cảm ơn tỷ ấy.
Hồ Điệp vẫn sống mơ mơ màng màng như cũ, tỷ ấy ôm đàn tỳ bà trong tay, đàn một khúc không thành giai điệu, và hát những ca từ mơ hồ.
“Gió đông say rượu nho vàng, quá khứ như làn khói không thể tìm lại được…”
Ta lặng lẽ đứng trong góc, muốn đợi tỷ ấy hát xong.
Nhưng tỷ ấy lại không cho ta cơ hội đó.
Tỷ ấy vẫy tay áo đuổi ta ra khỏi phòng, truyền tin đến: “ Thỏ con, nhanh quay về yêu tộc đi.”
“Nếu thật sự muốn cảm ơn ta thì từ nay về sau hãy rửa sạch mắt nhìn đi , đừng bao giờ nhận kẻ trộm làm chồng nữa.”
Phía trong Lạc Phường vẫn truyền ra tiếng đàn hát như trước, nhưng lần này, tâm trạng của ta đã khác trước rồi.
Ta sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Ta tràn đầy hi vọng vào yêu sinh trong tương lai.