Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lưu Luyến Không Rời - Phần 9

Cập nhật lúc: 2024-10-02 22:35:41
Lượt xem: 209

Ngày cưới của ta và Thịnh Quân là vào ngày lập hạ.

Chàng không hề hài lòng về bộ áo cưới qua loa lấy lệ mà ta mặc tới, nhân lúc gần đây ở trong phủ dưỡng thương, chàng dứt khoát thêu một bộ mới cho ta.

Ta thật lòng thật dạ hỏi: “Cầm kỳ thi họa còn chưa tính, rốt cuộc vì sao ngay cả thêu hoa chàng cũng biết vậy?”

Chàng cười: “Lúc trước đi theo mẹ ta chinh chiến khắp nơi, có khi quần áo của bà bị rách, dù sao cũng cần có người vá lại.”

Đây đã là lần thứ hai Thịnh Quân nhắc tới mẹ chàng trước mặt ta, nhưng trước sau vẫn không thấy bà ấy đâu.

“Bây giờ bà ấy… ở trong hậu cung sao?”

Chàng hơi dừng lại một chút: “Dưới suối vàng.”

Ta đột nhiên ngẩng đầu.

Thịnh Quân lại rũ mắt, thấp giọng nói:

“Không sao… Bọn chúng dù sao cũng phải đi theo bà ấy thôi, chuộc tội cũng được, thế nào cũng được, ta sẽ nhanh chóng đưa bọn chúng xuống đó.”

Giờ phút này, ánh mắt chàng giống như lần đầu bọn ta gặp gỡ, yếu ớt như lưu ly vỡ vụn.

Ta không hỏi tiếp nữa.

Nguyệt

Đến ngày thành thân, trời vừa sáng là ta đã bị Tiểu Đào gọi dậy, thay áo cưới lại đeo nguyên một bộ trang sức.

Dựa theo quy tắc, Thịnh Quân nên đi đến trạm dịch đón dâu, lại đưa ta vào cung làm lễ chào hỏi.

Chỉ là khoảng thời gian này ta luôn ở trong phủ của chàng, bước đầu tiên đã được ngầm hiểu mà bỏ qua.

Thịnh Quân vào cửa, đi qua nắm tay ta: “Đi thôi.”

Còn chưa đi ra ngoài thì đã có người hầu đến bẩm, nói nước Tề phái sứ thần đến đây chúc mừng tân hôn của ta, hôm nay khó khăn lắm mới đuổi tới kịp.

Ta không ngờ, người đó lại là Lục Vân Châu.

Thật ra đã rất lâu rồi ta không nghĩ đến người này nữa, hoặc là nói, từ rất lâu trước kia, khi Thịnh Quân vẫn chưa xuất hiện trong sinh mệnh của ta, Lục Vân Châu đã trở thành người qua đường rồi.

Ta đứng trên bậc thềm, nhìn qua Lục Vân Châu trong sân, giọng điệu bình tĩnh:

“Đi từ nước Tề qua đây, đường xá xa xôi, Lục đại nhân thật sự vất vả rồi.”

Thịnh Quân vốn dĩ rất căng thẳng mà nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giờ phút này mới thả lỏng một chút.

Lục Vân Châu nhìn ta, vẻ mặt chán nản: “Những chuyện trước kia là do ta có lỗi với Công chúa nên mới để nàng rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay.”

“Ha.”

Thịnh Quân cười lạnh: “Không chỉ có ngươi, cả nước Tề của ngươi, từ Hoàng đế cho đến cả triều văn võ, không có lấy một người hữu dụng, cần phải trốn dưới váy của phụ nữ để kéo dài hơi tàn.”

Ánh mắt Lục Vân Châu rơi trên mặt chàng, đột nhiên đông cứng lại.

Hồi lâu sau mới nghiêm nghị nói: “... Lại là ngươi.”

Thịnh Quân và Lục Vân Châu chỉ có duyên gặp nhau vài lần, lần đầu tiên thì thương tật chằng chịt, mấy lần sau đó, thân làm trai lơ của ta, quần áo chàng sạch sẽ, lại cúi đầu rũ mắt, không hề khiến người khác chú ý.

Nhưng hôm nay đại hôn, áo đỏ trên người chàng tựa như ngọn lửa sáng rực thiêu đốt, huống chi khuôn mặt đó vốn đã tươi đẹp, bây giờ càng thể hiện ra vẻ gây chú ý gần như ma mị.

Thịnh Quân nhướng mày: “Lục đại nhân đã đến rồi, dù sao cũng phải ở lại uống chén rượu mừng của ta và Công chúa đó.”

Trong lòng ta hiểu rõ, hôm nay Lục Vân Châu cố ý chạy đến, ít nhiều cũng có chút không cam lòng và mong đợi.

Nhưng mà những thứ này đã hoàn toàn hóa thành tro tàn vào khoảnh khắc hắn nhìn thấy Thịnh Quân.

Hắn cũng được xem như là người thông minh, có gì mà không hiểu rõ, sự do dự sau khi cân nhắc nhiều lần và lựa chọn không hề do dự chút nào, hai thứ này cách xa nhau một trời một vực.

Xe ngựa đi thẳng vào hoàng cung, trong cung cũng giăng đèn kết hoa, trông vô cùng náo nhiệt.

Chỉ có tam Hoàng tử với vẻ mặt không có ý tốt, và thập Hoàng tử đi theo sau hắn là trông không hợp với nơi đây.

Quả nhiên, lúc mời rượu đến lượt bọn họ, hai người này không những không uống, ngược lại còn lùi một bước, lộ ra ánh mắt khinh bỉ.

Thập Hoàng tử bưng chén rượu, lắc đầu thở dài:

“Anh bảy có điều không biết, em cũng mới nghe ngóng được thôi, khi Công chúa Định An ở nước Tề thì đã dây dưa không rõ với Ngự sử Lục Vân Châu, hơn nữa còn nuôi dưỡng nam sủng, hoang đường vô độ, hành vi cực kỳ phóng đãng. Anh đợi đến bây giờ, Chính phi mà anh không dễ gì mới cưới được lại là chiếc giày rách mà người khác đã sớm chơi nát.”

Lúc nói xong mấy chữ cuối cùng, hắn nâng cao giọng, khiến cho ai ai trong đại điện cũng nghe thấy rõ ràng.

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Ta rũ mắt xuống, lại tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Thập điện hạ chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”

“Cái gì?”

Hắn nhíu mày, hình như không hiểu vì sao ta không xấu hổ muốn c.h.ế.t vì bị vạch trần trước mặt mọi người, vì sao vẫn còn mặt mũi để phản bác.

“Ngày đầu tiên khi ta đến, ngài và tam điện hạ ở tại chỗ, không xem ai ra gì mà bàn luận chuyện trong nhà, mở miệng ra là nhắc đến thị thiếp, nói chuyện và hành động cực kỳ chẳng ra làm sao. Chuyện như vậy, sao đổi thành ta thì phải nhận sự chỉ trích như vậy của ngài?”

“Ta và nữ tử các ngươi làm sao giống nhau được!” Hắn thẹn quá hóa giận, chửi ầm lên: “Thứ đĩ thỏa như ngươi cũng có mặt mũi nói ta —”

Còn chưa dứt lời thì trước mặt đã có bóng người hiện lên.

Màu m.á.u tung tóe, là Thịnh Quân cắt đầu lưỡi của hắn.

Ta thậm chí còn không thấy rõ Thịnh Quân ra tay như thế nào, thập Hoàng tử đã che miệng lại, kêu lên thảm thiết, ánh mắt vô cùng oán độc.

Thịnh Quân thân thiết dán vào gò má ta rồi mới đi qua, xé mảnh vải từ vạt áo của thập Hoàng tử, hững hờ lau sạch vết m.á.u trên d.a.o găm.

“Hôm nay là ngày vui của ta, không nghe được nhất là lời ta không thích nghe. Nếu như em trai thật lòng đến chúc mừng, vậy thì dùng đầu lưỡi của em nhận lỗi với Công chúa đi.”

Tam Hoàng tử ở bên cạnh cuối cùng cũng phản ứng được, nghiêm nghị quát lớn: “Thịnh Quân, ngươi thật là to gan!”

Thịnh Quân cong khóe môi cười, đá cái đầu lưỡi đó đến trước mặt hắn:

“Lá gan của anh ba cũng không nhỏ đâu, biết rõ em là tên điên, lại thấy kết cục của em trai như thế rồi mà vẫn còn dám hô to gọi nhỏ với em.”

Ánh mắt tam Hoàng tử khó nén được sự sợ hãi, nhưng hắn vẫn ráng chống đỡ nói: “Cho dù em trai nói lời không thỏa đáng thì cùng lắm là nhận lỗi với ngươi và Công chúa là được, ngươi ra tay độc ác như vậy, trong lòng có còn chút tình cảm anh em nào, có còn để phụ hoàng vào mắt hay không?”

Thịnh Quân ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt tỉ mỉ dò xét, rơi trên một chỗ màu hơi tối trên méo váy ta.

Là vết m.á.u ban nãy b.ắ.n lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/luu-luyen-khong-roi/phan-9.html.]

“Áo cưới cũng bị bẩn rồi.”

Chàng nhíu mày, nhìn thập Hoàng tử đã đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy mặt:

“Cái này là do Công chúa hao tổn thời gian thêu từng đường kim mũi chỉ, em trai làm thế nào mới có thể bồi thường nổi đây?”

*

Trong điện lặng ngắt như tờ, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, nhìn thấy Thịnh Quân rõ ràng có ý muốn c.h.é.m g.i.ế.c thập Hoàng tử ngay trước mặt mọi người, lão Hoàng đế cuối cùng cũng ra mặt.

“Thịnh Quân, trẫm chỉ đến trễ một lát thôi, con lại muốn lật trời hay sao?”

Lời này nghe vào quả thật không có khí thế gì cả, Thịnh Quân lắc đầu, ra lệnh cho Lăng Phong ở bên cạnh trình mấy phong thư lên:

“Lúc trước nhà ngoại của mẹ con đã bị người ta mưu hại, tịch biên c.h.é.m đầu, chính là do em trai và mẫu phi của nó hợp lực bố trí, bây giờ đầy đủ toàn bộ bằng chứng, cần phụ hoàng xử lý.”

Lão Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn của ghế rồng, miễn cưỡng duy trì uy nghiêm của Hoàng đế:

“... Dù là vậy thì tự có Hình bộ xử lý việc này, vì sao con phải cắt đầu lưỡi của nó chứ?”

“Hôm nay là đại hôn của nhi thần, ngày vui lớn hiếm có, nhi thần cũng không muốn phức tạp, vẫn còn muốn giữ em trai sống thêm mấy ngày nữa.”

Thịnh Quân thở dài: “Chỉ là nó mở miệng bất kính với Công chúa, nếu như con buông tha dễ dàng thì chẳng phải là uất ức cho Công chúa sao?”

Vẻ mặt lão Hoàng đế rất kỳ lạ, nhìn dáng vẻ đó thì ông ta suýt nữa đã nói “Một Công chúa lụn bại do một nước thua trận đưa tới hòa thân mà thôi, cũng đáng để con coi trọng như vậy à”.

Nhưng cuối cùng ông ta không hề nói gì.

“Đã không còn sớm nữa, nhi thần không muốn bỏ lỡ giờ lành, phụ hoàng nhanh chóng uống trà đi, nhi thần và Công chúa phải về phủ rồi.”

Thập Hoàng tử do cung nữ sinh ra, luôn luôn nghe lời tam Hoàng tử răm rắp, hôm nay nhảy ra làm khó ta, tám phần cũng là nhận sự sai khiến của hắn.

Ai nấy cũng nhìn thấy, Thịnh Quân rõ ràng là đang g.i.ế.c gà dọa khỉ, nhưng chàng có tiếng là bị bệnh điên, hơn nữa Đại Chu an ổn được quả thật cần có chàng duy trì.

Chuyện chàng suýt nữa tự tay đ.â.m c.h.ế.t em trai ruột của mình ngay trước mặt mọi người, cứ như vậy mà qua đi.

Ta ở bên cạnh nhìn, sau lưng hơi ớn lạnh, nhanh chóng nhớ lại cử chỉ hành vi trước đó của mình.

Vẫn ổn, không phải quá mạo phạm, thậm chí còn khá lễ phép.

Có lẽ cũng vì như vậy, ban đầu khi ta bảo chàng làm trai lơ của ta, Thịnh Quân mới không cho ta một nhát.

Hành lễ xong, ta và Thịnh Quân cuối cùng cũng hồi phủ.

Chàng dùng cán dài vén khăn hỉ lên, rũ mắt nhìn ta một lúc rồi đột nhiên duỗi tay ra, luồn vào mái tóc ta: “Trâm vàng lệch rồi.”

Ta không dám lên tiếng.

“Trản Trản sợ rồi sao?”

Ta nói thật: “Có chút.”

“Xin lỗi nàng.”

Chàng lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt ta, hơi cúi đầu, để lộ phần cổ trông trắng trẻo lại yếu ớt, giống như mặc cho ta xâu xé: “Làm bẩn váy của nàng, còn dọa nàng sợ nữa.”

“... Đừng như vậy.”

Ta bỗng nhiên có chút áy náy, rõ ràng là chàng trút giận cho ta nhưng vẫn phải vì chuyện này mà xin lỗi ta:

“Chàng không làm sai gì cả. Chỉ là ta không hiểu rõ lắm, vì sao chàng phách lối đến mức này rồi mà bọn họ vẫn có thể nhẫn nhịn không lên cơn.”

Thịnh Quân cười cong mắt, ngoan ngoãn nằm trên đầu gối ta:

“Bọn họ đang đợi. Ám Sứ Ti tồn tại đến nay, quyền thế đã to đến mức quá đáng, ít nhất cũng phải thu hồi lại quyền lực cộng thêm binh quyền thì mới tiện đếm tội, danh chính ngôn thuận mà xử lý ta. Hôm nay phái một đứa con rơi qua cũng chỉ để thăm dò mà thôi.”

Chàng nói rất rõ ràng.

Ta hiểu ra được cũng thấy có chút sợ hãi.

“... Theo như trong truyện nói, chỉ có người c.h.ế.t mới có thể giữ bí mật, chàng không sợ ta bán chàng sao?”

“Cần gì phiền phức như thế, nếu như Trản Trản thật sự muốn g.i.ế.c ta thì chỉ cần nói một câu thôi, ta sẽ có thể ung dung chịu chết, tuyệt đối không làm bẩn tay nàng.”

Thịnh Quân ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt đều là ánh sao chập chờn:

“Trước đó giấu giếm nàng thân phận của ta, suýt nữa tạo thành sai lầm lớn, từ bây giờ ở trước mặt nàng, ta sẽ không có bất cứ bí mật nào nữa.”

Chàng thật sự rất đẹp, lúc ngẩng đầu nhìn về phía ta như vậy, tư thái chàng khiêm tốn, đường nét cổ kéo căng, kéo theo cả cằm với đường cong duyên dáng, đôi mắt động tình và phong cảnh nơi cổ áo nông rộng cùng thôi thúc sắc dục giấu kín của ta.

Ta nuốt nước bọt, bởi vì mọi chuyện đều đã được rèn luyện đến mức vô cùng ăn ý, chỉ động tác nhỏ này thôi, chàng đã hiểu được suy nghĩ hiện tại của ta.

“Vì nhận lỗi với Công chúa…”

Thịnh Quân vừa nhỏ giọng nói, vừa rút dải lụa mềm thật dài ra đưa cho ta, lại khép hai cổ tay lại đưa tới trước mặt ta:

“Động phòng hoa chúc đêm nay mặc cho Công chúa xử lý.”

*

Khoảng thời gian sau khi thành thân thật ra cũng không khác gì trước kia.

Ngày hôm sau Lục Vân Châu liền đến đây từ biệt, nói phải về nước Tề.

Mà bởi vì đêm trước đó thật sự quá mệt mỏi, ta lười rời giường, không gặp mặt hắn, chỉ bảo Tiểu Đào đuổi hắn đi.

Khi quay lại, trên tay Tiểu Đào còn cầm một phong thư.

“Nếu như Công chúa không muốn xem thì nô tỳ sẽ mang đi đốt.”

Ta khẽ động lòng: “Đừng, mang tới đây xem sao —”

Đúng lúc này Thịnh Quân bước vào cửa, nghe vậy thì ánh mắt sâu hơn, biểu cảm lại dần trở nên ảm đạm, nhưng chàng không hề nói gì, chỉ dùng vẻ trái tim tan vỡ vô cùng đáng thương đó nhìn ta.

Ta không thể làm gì khác hơn là vội vàng bổ sung một câu: “Lỡ như lương tâm hắn trỗi dậy, trả số tiền nợ trước đó cho ta thì sao?”

Thịnh Quân lập tức thả lỏng, cười nhẹ nhàng đến gần, áp gò má vào mu bàn tay ta: “Ta xem cùng Công chúa.”

Bây giờ thân phận của ta và chàng khác xa nhau, chàng lại còn thích quấn lấy ta hơn cả lúc trước, hơn nữa còn vô cùng thích dùng má và tóc cọ vào người ta, giống như con vật nhỏ làm nũng với chủ nhân vậy.

Ta lắc đầu, đè lại suy nghĩ đột nhiên hiện lên, mở bức thư ra.

Tốt lắm, sự thật chứng minh, Lục Vân Châu sẽ không cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Loading...