Lưu Luyến Không Rời - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-10-02 22:32:13
Lượt xem: 253
Cái gọi là thấy sắc mờ mắt có lẽ chính là khi nhìn thấy khuôn mặt đó của Lâm Quân, ta liền choáng váng đầu óc, nói hai ba câu đã đồng ý với rất nhiều yêu cầu quá đáng của hắn.
Thật ra cũng không phải ta chưa từng nói ra lời nghi ngờ: “Sao chàng biết nhiều kiểu vậy?”
Lâm Quân bèn rũ mắt, giọng điệu khổ sở:
“Ở quán Nam Phong nhiều ngày, mặc dù đã được nhìn thấy nhưng thân thể ta hãy còn trong sạch. Nhưng mà nếu Công chúa để ý —”
“Không để ý không để ý.”
Ta vội nói, để bày tỏ thành ý, ta còn nâng mặt hắn lên hôn một cái thật vang: “Chàng đã trao sự trong sạch cho ta rồi, ta đương nhiên sẽ không phụ lòng chàng.”
Lâm Quân nhướng mày, nụ cười tươi đẹp, nói muốn đánh đàn cho ta nghe.
Tiếng đàn vang lên, ta uống rượu mơ, mất hồn nghĩ đến một vài chuyện quá khứ.
Mấy năm nay lưu lạc dân gian, cuộc sống của ta không được tốt lắm.
Khi còn nhỏ được nuôi dưỡng ở thiện đường trong thôn, gần như chưa từng ăn được mấy bữa cơm no;
Sau đó lớn thêm một chút thì tự mình học cày ruộng nuôi gà;
Sau đó nữa thì ta cập kê, phải gả đi, sau đó đúng lúc gặp Lục Vân Châu.
Thật ra không phải ta không nhìn ra, lúc cứu hắn ta, hắn ta chắp tay nói lời cảm tạ với ta, trong mắt hắn ta cất giấu sự ghét bỏ.
Khi đó ta quả thật không sạch sẽ cho lắm, váy vải đay thô, tóc cài trâm trúc, mồ hôi thấm ướt tóc trán lộn xộn.
Nhưng Lục Vân Châu mặc một bộ thanh sam, người thấm mùi mực nhưng cũng chịu cùng ta xách liềm lên núi cắt cỏ.
Cuối cùng ta cho rằng, chỉ cần toàn tâm toàn ý bên cạnh hắn ta, nói không chừng hắn ta cũng sẽ thích ta.
Cho dù sau này trở thành Công chúa, ta vẫn không hợp với thành Tề Đô.
Vị phụ hoàng kia của ta thật ra cũng rất ghét bỏ ta, sau khi cho phủ Công chúa thì gần như chưa từng triệu kiến ta.
Suy nghĩ đến mức xuất thần, lại không chú ý tới tiếng đàn dừng lại lúc nào.
Lâm Quân đi qua, ngồi quỳ chân trước mặt ta, nhẹ nhàng nâng cằm ta lên: “Tại sao Công chúa lại khóc?”
“Thật ra ca khúc mà chàng đàn ấy, ta nghe không hiểu, chỉ cảm thấy thật là hay.”
Ta cố gắng mím môi, nỗ lực không để nước mắt rơi xuống, nhưng trong mắt vẫn có sương mù lượn lờ.
“Nói ra thật xấu hổ, ta chính là một Công chúa không có văn hóa như vậy đó.”
“Ta đánh đàn vốn là để dỗ cho Công chúa vui, nếu Công chúa đã cảm thấy hay thì đó là vinh hạnh của ta.”
Nguyệt
Đầu ngón tay ấm áp của Lâm Quân rơi trên đuôi mắt ta, lau đi nước mắt của ta từng chút một:
“Nước mắt của Công chúa vô cùng quý giá, bất cứ ai cũng không xứng để nàng khóc vì bọn họ.”
Ta túm lấy ống tay áo hắn lau nước mắt, choáng váng hỏi: “Vậy A Quân thì sao?”
“...”
Trong ánh mắt m.ô.n.g lung, Lâm Quân nhìn ta bằng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp: “Hắn cũng không xứng.”
…
Sau đó ta ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, đầu đau như muốn nứt ra, cũng không nhớ rõ chuyện đêm qua lắm.
Chỉ còn nhớ ta nghe Lâm Quân đánh đàn, uống say, là hắn ôm ta về phòng.
Ta gọi Tiểu Đào: “Lâm Quân đâu?”
Em ấy muốn nói lại thôi: “Cậu Lâm ở viện phụ phía Tây, giúp Công chúa cho gà ăn, nói là muốn san sẻ cho Công chúa.”
Cứ như vậy, Lâm Quân thuận lý thành chương mà nhận thầu công việc nuôi nấng đám gà ngỗng này.
Hắn và Lục Vân Châu hoàn toàn là hai người khác nhau.
Lục Vân Châu tự xưng là người đọc sách cao quý, sau đó tên đề bảng vàng, lại vào triều làm quan, còn không nhìn trúng cả ta chứ đừng nói đến đám gà vịt ngan ngỗng của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/luu-luyen-khong-roi/phan-3.html.]
Nhưng Lâm Quân vô cùng chu đáo, dưới sự chăm sóc cẩn thận của hắn, chưa tới hai tháng, số gà con trong sân đã tăng lên gấp đôi.
Lúc hắn quét dọn chuồng gà, ta chống đầu gối ngồi bên cạnh nhìn.
Nhìn vòng eo thon mạnh mẽ của hắn được thắt lưng khảm ngọc phác họa ra khi hơi khom lưng xuống, xinh đẹp đến mức không tưởng nổi.
Đang nhìn chăm chú, trong lúc đột nhiên không kịp chuẩn bị, ánh mắt lại cùng hắn đối diện nhau.
Lâm Quân cong khóe môi, đột nhiên cười lên: “Công chúa thèm rồi à?”
Câu hỏi này khiến người ta suy nghĩ khác đi nhiều lắm.
Ta thừa nhận ta có chút động lòng, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không, không được! Chúng ta đã nói lát nữa ra ngoài dạo phố rồi!”
Hắn nhìn ta bằng vẻ mặt vô tội: “Công chúa đang nói gì vậy? Ta muốn hỏi là, chi bằng dùng cơm trưa xong rồi ra ngoài sau.”
“...”
Đáng ghét.
Lâm Quân nhìn vẻ mặt lúng túng của ta, cười nghiêng ngả.
Nhưng cho dù là hành động khoa trương như vậy thì vẫn không thể che đậy được vẻ tuấn tiếu như gió bay làn tuyết của hắn, trái lại có vẻ càng thêm sinh động.
Lúc ra ngoài ta cố ý nghiêm mặt, biểu cảm vô cùng không vui.
Vì dỗ dành ta, Lâm Quân đã mua cho ta cầu hoa xông hương vàng ròng trong cửa hàng trang sức.
Chế tác tinh xảo, chi phí không ít, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của ta.
Trong lòng ta thật ra đã rất hân hoan, nhưng ta vẫn ra vẻ khinh thường: “Cầm tiền của bản cung mua đồ để lấy lòng bản cung?”
Lâm Quân dừng hành động lại: “Công chúa chờ một lát.”
Ta trừng mắt nhìn hắn quay đầu đi vào cửa hàng bán cổ cầm ở bên cạnh, không bao lâu sau đã cầm mấy tờ ngân phiếu đi ra.
“Sao Công chúa lại có biểu cảm này?”
Hắn rút ngân phiếu ra, mua lại quả cầu hoa vàng đó, thuận tay nhét mấy tờ còn lại cho ta:
“Bán mấy bản nhạc đánh đàn tổ truyền mà thôi, ta đã sớm chép lại bản nhạc rồi, không có gì đáng ngại.”
Thế là ta hài lòng nhận lấy món quà của hắn, cũng thuận lý thành chương mà làm hòa với hắn.
*
Kết quả đi dạo được nửa đường thì lại chạm mặt Lục Vân Châu.
Hắn ta đang ở trong một cửa hàng trang sức khác, nhìn thấy cây trâm bạch ngọc mộc mạc trước mặt lựa lựa chọn chọn, nhìn là biết chọn quà cho Tống Minh Chi.
“Xui xẻo.”
Ta lạnh mặt, kéo cánh tay Lâm Quân xoay người muốn đi, Lục Vân Châu lại quay người hành lễ: “Thần bái kiến Công chúa.”
Ánh mắt hắn ta nhìn vào cánh tay kề sát vào nhau của ta và Lâm Quân, cằm kéo căng, trông vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
Lúc trước ta luôn cảm thấy Lục Vân Châu cực kỳ đẹp, thậm chí còn từng vì thế mà âm thầm tự ti.
Nhưng bây giờ đã có Lâm Quân so sánh, hơn nữa ta còn từng nhìn thấy nét mặt kiều diễm mà hắn chỉ để lộ trước mặt ta khi động tình…
Tóm lại, cái khuôn mặt nhạt như nước ốc này của Lục Vân Châu bây giờ trông tẻ nhạt vô vị.
Ta cười nhạo nói: “Lục đại nhân, nếu nhìn thấy ta ngươi không vui như thế thì không cần phải cố ý chào đâu. Chúng ta cứ giả vờ như không nhìn thấy nhau là được rồi. Không dễ gì mới ra ngoài giải sầu được, cũng không cần khiến bản thân mình ngột ngạt đâu.”
Lục Vân Châu nhìn ta chăm chú, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước: “Thần không có ý này.”
Ta chán ghét xua tay:
“Tùy ngươi, ngày khác bản cung sẽ vào cung xin chỉ, bảo phụ hoàng ban hôn cho Lục đại nhân và Tống Minh Chi, Lục đại nhân nhớ nhanh chóng đưa số tiền nợ bản cung đến phủ Công chúa đấy.”
Nói xong, ta quay đầu rời đi.
Lục Vân Châu ở sau lưng gọi Công chúa, ta cũng không quay đầu lại.