Lưu Luyến Không Rời - Phần 11
Cập nhật lúc: 2024-10-02 22:37:16
Lượt xem: 105
Cuối cùng ta cắn một cái thật mạnh vào phía bên trong cánh tay của Thịnh Quân.
Dùng sức rất lớn, không hề lưu tình chút nào, mãi đến khi nếm được mùi m.á.u tươi mới nhả ra.
Chàng lại dùng đầu ngón tay xoa vết thương, dáng vẻ rất thỏa mãn.
“Thật là tốt, ta được Công chúa để lại dấu ấn rồi, từ đây đã là người của Công chúa rồi.
Thịnh Quân này, thật sự là chơi đủ kiểu lắm.
Khuôn mặt ta hơi nóng lên, cố giả vờ bình tĩnh nói: “Được rồi, chàng nhanh đi đi.”
Ngày thứ hai Thịnh Quân rời khỏi phủ, tam Hoàng tử liền gửi thiệp mời đến, mời ta đến phủ một lần.
Ngay trước mặt người tới, ta ho đến mức c.h.ế.t đi sống lại: “Bây giờ ta bị bệnh nặng, để không lây cho tam điện hạ và tam Hoàng phi, hay là chọn ngày khác rồi nói sau?”
Người đó cười một tiếng: “Đúng lúc trong cung có Thái y ở trong phủ tam điện hạ xem mạch bình an, cơ thể tam Hoàng phi khó chịu, chi bằng để Thái y xem mạch luôn.”
Nguyệt
“Đúng lúc, hôm qua trước khi thất điện hạ rời phủ đã nghĩ đến chuyến này đường xa, sẽ rất lâu không gặp được ta nên dũng mãnh lắm, hôm nay ta run chân đứng không vững, càng không thể đi ra ngoài.”
“Không sao, tiểu nhân phụng mệnh tam điện hạ, đã chuẩn bị xe ngựa kiệu liễn cho thất Hoàng phi.”
Tốt lắm, đã tìm cho ngươi hai lý do danh chính ngôn thuận rồi, ngươi đều không nghe.
Ta thẳng thắn dựa ra phía sau, mở hai tay ra: “Không đi.”
Người tới cứng đờ, dường như không thể tin được, hồi lâu sau mới nói: “Thất Hoàng phi có biết đây là tam điện hạ mời không?”
“Biết chứ, chỉ là trước khi đi thất điện hạ đã cố ý dặn dò ta, chưa được sự cho phép của ngài ấy thì ta không được ra khỏi phủ. Ngài ấy nói ta quá xinh đẹp, chỉ sợ người bên ngoài sẽ ngấp nghé. Ôi, ngươi cũng biết đó, dục vọng chiếm hữu của thất điện hạ quá mạnh, uy chồng là trời, ta cũng không có cách nào. Nếu như tam điện hạ trách tội, chi bằng đợi thất điện hạ về đô thành lại tự mình tìm ngài ấy tính rõ đi?”
Sau khi người đó đi, Lăng Phong nhảy vào từ ngoài cửa sổ, ta thấy trong tay hắn còn cầm thanh kiếm, khóe môi hơi co giật.
“Ngươi định ra tay à?”
“Đương nhiên.”
Vẻ mặt hắn thẳng thắn, tựa như đang nói đến một việc không thể tầm thường hơn:
“Trước khi đi điện hạ đã dặn dò, nếu như có người làm khó Công chúa thì cứ g.i.ế.c là được.”
“...”
Người dưới tay Thịnh Quân, phong cách làm việc đúng là không khác chàng chút nào.
Ta bất lực đỡ trán: “Không cần. Ta đuổi hắn đi rồi, hắn quay về chắc chắn sẽ bẩm báo tam Hoàng tử, xem xem tam Hoàng tử có phản ứng gì đã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/luu-luyen-khong-roi/phan-11.html.]
Lăng Phong gật đầu: “Vâng.”
Sau đó hắn dứt khoát thu kiếm vào vỏ.
Ta kinh ngạc nhìn hắn: “Nghe lời ta dễ dàng như vậy à?”
Hắn vẫn không tỏ cảm xúc: “Điện hạ đã từng nói, mọi việc lấy lệnh của Công chúa làm đầu, dù cho trái với lời ngài ấy cũng không ngoại lệ.”
Một câu tựa như không thể bình thường hơn, bị hắn nói ra bằng giọng điệu không hề gợn sóng, lại càng không có ý sâu xa khác.
Nhưng giờ phút này, ta đột nhiên vô cùng nhớ mong Thịnh Quân.
Mấy ngày trước khi chàng chưa rời phủ, chàng ở trong đình đánh đàn cho ta. Mặt trời mùa hè chói chang, ta lười biếng nằm trên ghế trúc, chưa được một lúc thì đã cảm thấy buồn ngủ, vô thức ngủ thiếp đi.
Sau khi ngủ ta đã mơ một giấc mơ, trải nghiệm trong mơ không được tính là quá tốt, ta cũng không nhìn thấu Thịnh Quân, cuối cùng khi mạng sống như treo trên sợi tóc, tên của chàng lại giống như một tia sáng đột nhiên chiếu xuống.
Ta rơi nước mắt gọi chàng: “Thịnh Quân.”
Sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh.
Đã là lúc hoàng hôn.
Ánh tà dương nơi chân trời đỏ quạch như máu, ánh sáng mênh môi trải xuống, mà Thịnh Quân thì ngồi bên cạnh, ánh mắt rơi trên người ta, vô cùng ấm áp dịu dàng, lại mang theo tình cảm nồng nàn, và một chút may mắn giống như khó có thể kìm nén được.
Mà tâm tình khác sâu hơn lạnh hơn đều bị chàng giấu xuống bên dưới, tựa như mạch nước ngầm phun trào dưới mặt hồ.
“Công chúa tỉnh rồi à? Trời không còn sớm nữa, cũng nên dùng bữa tối rồi.”
Ánh mắt đối diện nhau, chàng rất tự nhiên mà quỳ xuống mang giày vào cho ta: “Ác mộng gây phiền lòng, Công chúa bị dọa rồi sao?”
Ta gật đầu: “Run chân, đi không được nữa.”
Chàng liền cúi người ôm lấy ta, đi ra ngoài dọc theo hành lang thật dài.
Hai bên là hoa sen nở đầy trong ao, lá biếc liền trời, hoa nở rộ, lại có ánh mặt trời lặn bao phủ trên đó.
Ta co người lại trong lòng chàng, nhiệt độ cơ thể kề sát nhau, cuối cùng dần dần quay lại thực tế từ cơn mơ.
“Hay là thả ta xuống đây đi, ta tự đi, trước mắt bao người, người khác sẽ chê cười ta không đủ đoan trang.”
Thịnh Quân rũ mắt, cười một tiếng, trong mắt tựa như có hoa xuân tràn ra trong khoảnh khắc, vô cùng tươi đẹp.
“Ở chỗ ta, Công chúa mãi mãi không cần lo lắng người khác nghị luận.”