LƯƠNG ĐỆ NÀNG ĐỘC HƯỞNG ÂN SỦNG - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:48:09
Lượt xem: 97
20.
Thải tử nghe ta nói thế bèn khen ta hết lời.
Khen ta đại trí mà giả ngu, còn bảo đầu óc ta khác hẳn với người thường.
Sau đó hắn nói: “Nàng nhìn kỹ xem, cái x.á.c này có gì không giống với những cái khác?”
Ta lau nước mắt, cẩn thận nhìn cái x.á.c nằm trên giường.
Cái x.á.c đó là một thị vệ, n.g.ự.c hắn trúng một mũi tên.
Nhìn gần vào mũi tên đó thì hình như còn có hoa văn bên trên nó.
Nhìn lại lần nữa thì đây không phải là hoa văn trên tên của Thái tử hay sao!
Lần này nước mắt của ta lại ứa ra, ta nói: “Ngài giếc người à?”
“Giếc người cũng thôi, ngài còn muốn ta giúp ngài xử lí thi thể?”
21.
Trời tối gió lạnh, là đêm giêc người.
Thái tử nghiệm thi, ta canh cửa.
Thái tử nói: “Tới đây giúp một tay.”
“Rút mũi tên trên người hắn xuống cho ta.”
Ta muốn nói lại thôi : “Đại lão ơi, việc cơ mật nhường này, ngài để ta tham dự có được không đó?”
Hàm ý là nếu phạm tội bị tra ra thì ngàn lần vạn lần chớ có kéo ta vào cùng.
Nhưng tên Thái tử biến thái lại cười, vừa cười vừa nhìn ta lom lom, nói: “Sao?”
“Trách ta không xem nàng là người của mình à?”
Không, đây không phải vấn đề là người mình hay không phải người mình.
Ta cảm thấy năng lực lí giải của Thái tử, gì nhỉ, đúng rồi, ít nhiều cũng có vấn đề.
Nhưng thấy hắn trưng vẻ mặt ta đây rất giỏi, ta lại không nỡ vạch trần. Lỡ hắn nổi giận giải quyết ta luôn thì sao. Ở đây còn không cần chôn th.i th.ể, ta chỉ nằm xuống là xong, dù sao cũng đang ở phòng x.á.c mà.
Ta run lẩy bẩy nhổ mũi tên xuống cho hắn, hắn lại hỏi ta: “Nàng nhìn trên mũi tên có gì?”
Ta nói: “M.á.u”
Hắn nói: “Nhìn lại đi.”
Ta sắp khóc đến nơi rồi, ta bảo: “Đại ca, ta sai rồi, ta không nên nói xấu sau lưng ngài, không nên nghe Cửu vương, thấy ngài là đồ dê xồm kh/ốn n/ạn, sau này ta không dám nói xấu ngài nữa, ngài tha cho ta được không.”
Bầu không khí ngay lập tức đông cứng.
Thái tử âm u nói: “À? Hóa ra nàng nói xấu sau lưng ta? Còn nói ta là đồ dê xồm khố.n n.ạn?”
22.
Hôm sau, ta dậy rất rất muộn.
Lúc Xuân Nương bưng nước vào, nhìn ta muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nghiêm mặt bước lại gần:
“Lương đệ, rửa mặt đi.”
Ta lờ đờ đứng dậy rửa mặt, nàng nhìn ta muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Lương đệ, mặt người bị ai đánh vậy?”
“Không bị ai đánh cả, lâm thời mọc ra vết bớt thôi.” Ta lau mặt, nói: “Hôm nay không có chuyện gì thì đừng cho ai vào gặp ta.”
“Nhưng mà hoàng hậu nương nương đã ở chờ ngoài cửa rồi.”
“Gì cơ?!” Ta run lên bần bật: “Từ lúc nào?”
Xuân Nương đáp: “Một canh giờ trước ạ.”
Xuân Nương ngươi giỏi lắm, chuyện từ một canh giờ trước bây giờ ngươi mới gọi ta dậy, quả nhiên vẫn còn ôm hận chuyện Cửu vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/luong-de-nang-doc-huong-an-sung/chuong-4.html.]
Ta rưng rưng nước mắt dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, chạy tới đại đường, quả nhiên, hoàng hậu đã ngồi ngay ngắn ở đó, chén trà xanh trước mặt đã nguội.
Thái tử phi ngồi bên cạnh, nhìn ta với vẻ mặt lo lắng.
Lòng ta có dự cảm bất an.
Quả nhiên, hoàng hậu nương nương bưng chén trà nguội ngắt trước mặt lên nhấp một ngụm, rồi đột ngột biến sắc mặt, đanh mặt quát:
“Từ lương đệ to gan.”
“Ngươi đã biết tội chưa?”
Ta hoảng lên, cuống quýt nằm nhoài ra đất định nói, kết quả dập mạnh quá, đầu váng mắt hoa, không nhịn được bật ra:
“Ọe!”
23.
Thôi xong, thôi xong.
Lần này xong thật rồi.
Tử hình, tuyệt đối là tử hình, cái tội quái quỷ gì đó + thất nghi trước điện, không chêc cũng phải lột một tầng da.
Ta dứt khoát chôn đầu trên đất, chuẩn bị giả chêc, vừa định nằm ngay đơ ra đất, phía trên im lặng một khắc, sau đó vang lên tiếng nói hoan hỉ của hoàng hậu nương nương:
“Mau, mau truyền thái y!”
“Khám cho Từ lương đệ xem, có phải đã mang thai không!”
Hai bên trái phải vang lên một tiếng “Dạ.” Rồi có hai nha hoàn lên đỡ ta dậy. Hoàng hậu mừng khấp khởi nói: “Đúng rồi, ngồi vào đây, tới, để thêm hai cái đệm nhung vào đây.
“Đứa trẻ ngoan, mau ngồi xuống, đừng sợ, người tới, bưng cho Từ lương đệ một chén trà an thần!”
Còn ta rốt cuộc có tội gì, trông bà ấy có vẻ đã chẳng còn nhớ đến nó nữa rồi.
Thái y tới rất nhanh, vẻ mặt nghiêm túc bắt mạch cho ta, nhìn hoàng hậu nương nương ngồi bên với vẻ mặt đầy mong đợi, ta kêu khổ thấu trời, thật muốn kéo cái khóe miệng đang cong lên của hoàng hậu xuống, không biết lát nữa bà ấy biết chân tướng có kêu người dùng hình phạt dữ đội hơn để xử ta không nữa. Ví dụ như từ ché.m đầu đổi thành lăng trì gì đó.
Quả nhiên, thái y chẩn đoán một lát, bỗng thay đổi sắc mặt.
Hắn quay sang nhìn ta với vẻ mặt phức tạp. Sau đó đứng dậy, quỳ xuống trước điện.
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng lương đệ.”
“Từ lương đệ có thai, đã hai tháng rồi ạ.”
24.
Cái gì gọi là một chuyện chưa xong, chuyện khác đã tới.
Hôm trước suýt nữa chêc trong khu săn thú, hôm qua phải theo Thái tử đi nghiệm thi, hôm nay thì có thai.
Hiệu suất nhường này phỏng chừng thần tiên nhìn thấy cũng phải rơi lệ.
“Từ lương đệ bây giờ cần nghỉ ngơi, không cho phép bất cứ ai làm phiền nó!” Hoàng hậu nương nương dặn dò.
Ta được sủng mà sợ, bị bảy tám tiểu nha hoàn đỡ về cung trong trạng thái hoảng hốt, tiếp đó lại có hơn chục người tới đưa đồ bổ cho ta. Ít nhất đã nghe được hơn một trăm câu:
“Chúc mừng lương đệ, Chúc mừng lương đệ.”
Lẽ nào, ta có thai thật ư?
Xuân Nương nhắc nhở ta: “Lương đệ, hình như người đã thị tẩm bao giờ đâu.”
Ta tỉnh cả người vội vàng nắm một vốc bạc đưa cho nàng: “Mau! Mau đưa cho thái y.”
“Có lẽ hôm nay chẩn bệnh sai rồi, ông ta mà nhận ra thì xong đời!”
Tốt xấu gì cũng để ta thoát được lần này, đợi qua lần này rồi có gì lại thương lượng.
Kết quả đến chiều Xuân Nương về nói cho ta biết: “Lương đệ, cả hoàng cung đều biết người có thai rồi.”
“Hoàng thượng mừng lắm, nói muốn người tham gia cung yến tối nay đấy ạ!”
Lần này chơi quá trớn luôn rồi.