LƯƠNG ĐỆ NÀNG ĐỘC HƯỞNG ÂN SỦNG - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:50:18
Lượt xem: 93
Bên dưới ồ lên.
Xuân Nương quay đầu nhìn ta, trong mắt nàng có áy náy. Cũng có sự quyết tâm.
–”Nhưng, nhưng lương đệ đúng là có thai thật ạ.”
“Đã hơn một tháng rồi ạ!”
49.
Ta bị nhốt lại.
Lúc Xuân Nương bị lôi đi, sắc mặt bình tĩnh hơn ta tưởng tượng rất nhiều, nàng nói với ta:
“Lương đệ, chọn con đường này, ta không hối hận.”
“Người hãy bảo trọng.”
Hoàng hậu nương nương không dám để ta ở ngoài nữa mà đón ta vào cung ở.
Bà ấy không trách ta, có lẽ cũng nể tình đứa bé, hoặc có lẽ bà ấy bây giờ quá nhung nhớ Thái tử, mỗi ngày bà ấy tới thăm ta, có lúc còn nói về chuyện của Thái tử.
“Hoàng nhi của ta, từ nhỏ sức khỏe không tốt, không thể nuôi dưới gối của ta.”
“Nhưng nó rất hiếu thuận, cứ cách mười lăm ngày, ta mới có thể gặp nó một lần, mỗi lần nó gặp ta đều mang cho ta một miếng bánh, nói mẹ ơi, bánh này ngon lắm, tặng cho người.”
Nói đến đây hoàng hậu lại khóc.
Bà ấy nắm tay ta nói: “Là ta không biết quan tâm nó.”
“Rõ ràng ta biết hoàng nhi không thích Thái tử phi, nhưng vì thế lực của gia đình Thái tử phi, ta vẫn bắt nó cưới con bé.”
“Ta biết rõ nó và Cửu vương huynh đệ tình thâm, từ nhỏ nó bị nuôi trong chùa, chỉ có Cửu vương làm bạn, nhưng ta vẫn đàn áp Cửu vương, ta muốn vị trí Thái tử của nó thật vững vàng.”
“Con ta, nó chưa từng có ngày nào được vui sướng!”
Ta vỗ lưng bà ấy, như đang dỗ dành một đứa trẻ, ta nói: “Thái tử biết cả mà.”
“Chàng ấy biết đấy ạ.”
Hoàng hậu khóc một hồi, rồi thiếp đi trong lòng ta.
Ta khẽ vỗ vào lưng bà, nhìn nữ nhân quyền lực tối cao của vương triều Đại Thừa này, say ngủ trong lòng ta như một đứa trẻ.
Mặt bà gối lên bụng ta, giống như đang thủ hộ con trai của bà vậy.
Ta nói với bà ấy: “Thái tử sẽ không chế-t đâu.”
Ta nhớ hôm ấy, hoàng hôn ánh chiều tà.
Ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, những chạc cây đan xen đổ bóng lên giấy dán cửa sổ.
Thái tử đặt đồng tâm kết vào lòng bàn tay ta, bảo ta rằng: “Một đời một kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.”
Cuộc đời ta còn dài lắm.
Vậy nên Thái tử tuyệt đối không thể ch-ế-t được.
50.
Bầu không khí trong triều, dần dần trở nên vi diệu.
Vì ta có thai, những tiếng cổ động thái tử mất tích lại không có người nối dõi, phải lập trữ quân mới dần dà bị áp chế.
Nghe nói Cửu vương đã không rời phủ mấy hôm nay.
Nhưng vẫn chưa hề có tin gì của Thái tử.
Người tới thăm ta đều bị hoàng hậu khuyên trở về.
Từ ngày bà ngủ quên trong lòng ta, sau khi tỉnh dậy, liền lau nước mắt, bảo ta: “Được rồi, khóc đủ rồi.”
“Nữ nhân chúng ta phải mạnh mẽ lên.”
Sau đó bà ấy không tới thăm ta nữa.
Ta dựa vào cửa sổ, hết lần này tới lần khác bảo người đi nghe ngóng tin tức mới nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/luong-de-nang-doc-huong-an-sung/chuong-11.html.]
Nhưng chỉ nhận được sự thất vọng hết lần này tới lần khác.
Chỉ bốn ngày ngắn ngủi, ta lại cảm giác như đã bốn năm, để bảo vệ đứa bé trong bụng, ta bị hạn chế ra ngoài, chỉ có thể chờ từ lúc mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn. Mỗi ngày ta ăn rất nhiều, không ăn được cũng phải ăn.
Thị nữ đi nghe ngóng về nói:
“Lương đệ, Xuân Nương không chịu nói gì cả.”
“Bây giờ chỗ nào cũng không tìm được Thái tử, Cẩm Y Vệ như mò kim đáy bể, e là Thái tử đã….”
“Không thể nào.”
Ta ngắt lời nàng, hít sâu một hơi rồi bảo:
“Nghĩ cách mang ta vào nhà giam một lần.”
51.
Ta đi gặp Xuân Nương.
Xuân Nương bị giam trong thiên lao, trông chỉ còn thoi thóp một hơi, khắp người là vết thương, xem chừng đã phải chịu khổ hình.
“Lương đệ.” Nàng nói với ta: “Ta biết người sẽ tới tìm ta mà.”
Ta ngồi xuống trước mặt nàng, hỏi: “Vì Cửu vương, đúng không?”
Nàng không trả lời, chỉ đánh mắt sang một bên, nói: “Ta sẽ không nói cho người Thái tử đang ở đâu đâu.”
Ta nói: “Ta cũng không hi vọng nghe được từ chỗ ngươi.”
Xuân Nương hình như hơi nghẹn một chút, im im trừng mắt với ta, rồi đột nhiên mở miệng:
“Lương đệ, người cho rằng Thái tử thật lòng với người sao?”
“Hắn coi trọng chẳng qua là thế lực nhà mẹ đẻ của người, có được thế lực của phụ thân người, Hổ Uy tướng quân, để củng cố hoàng vị cho hắn mà thôi!”
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Việc đó là bình thường chứ sao?”
Nàng lại nghẹn họng lần nữa, nhìn ta với vẻ khó tin.
Ta nói với nàng: “Cảm ơn hiểu lầm của ngươi, tuy trông ta ngốc nghếch nhưng không ngu.”
Trước giờ ta chưa bao giờ thấy tình cảm của Thái tử là đơn thuần.
Thái tử một nước sao có thể không vì gia thế, chỉ vì một người đơn thuần mà yêu sống yêu ch-ế-t được, ham cái sức ăn của ta chắc? Hay ham nụ cười ngờ nghệch của ta?
Ta sờ bụng, vừa nói với Xuân Nương: “Xuân Nương, ngươi biết không.”
“Vậy mà ta sắp làm mẹ rồi đấy.”
“Còn nhớ khi nhỏ, có lần ta mắc lỗi, cha ta bắt ta lên miếu quỳ, ngươi cũng theo đi. Kết quả bị tượng thần trong miếu dọa cho khóc hu hu.”
Lúc ấy ta ôm nàng, dỗ nàng: “Không sao, đây là tượng của cha ta đấy, không thấy nó xấu y như cha ta à?”
Xuân Nương rưng rưng nước mắt, nói: “Ta nhớ mẹ, ta nhớ mẹ.”
Sau đó ta lại vỗ về nàng: “Ta chính là mẹ ngươi nè.”
Ta nói: “Kết quả, lúc đó ngươi gọi là là mẹ thật, còn gọi đến mấy ngày.”
“Cho đến khi cha ta đón chúng ta về, nghe ngươi gọi như thế, đánh cho ngươi một trận ngươi mới sửa miệng.”
Xuân Nương quay mặt đi, giọng hơi nghẹn ngào, gần như không còn nghe rõ:
“Lúc ấy nô tỳ còn nhỏ không hiểu chuyện.”
Ta không đáp, chỉ hỏi nàng: “Vì sao ngươi lại chịu làm tới mức này cho Cửu vương?”
“Chỉ vì hôm đó y làm anh hùng cứu mĩ nhân, nên ngươi cam lòng vứt bỏ tình cảm hơn chục năm của chúng ta, đứng về phía y ư?”
“Chỉ vì y đối xử tốt với ngươi mấy tháng, nen ngươi quên hết tình cảm từ nhỏ tới lớn của chúng ta, quay lại đối phó ta ư?”
Nàng nhìn ta, vành mắt đỏ lên.
Nàng nói:
“Lương đệ, người có từng hiểu ta?”