Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LÚC TA XUẤT QUAN, MỌI THỨ ĐỀU THAY ĐỔI - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-06-10 10:22:31
Lượt xem: 668

25.

 

Có vẻ như hắn đã đoán trước được rằng ta sẽ đến đây.

 

Ta bay đến Uyên Thần Điện của Thiên Thần, nơi đó không có thị vệ nào trông giữ. Cả ta và Tư Vân Đoan đều biến lại thành người rồi đi vào bên trong.

 

Một thanh niên tuấn tú mặc đồ trắng đứng ở giữa đại điện. Ta và Tư Vân Đoan sửng sốt khi nhìn thấy diện mạo của hắn.

 

Hắn trông giống hệt sư tôn Phạn Hạc, nhưng mà cũng có chút khác biệt, hắn quá trẻ so với sư tôn.

 

“Sư… Sư tôn?” Tư Vân Đoan do dự lên tiếng.

 

Thanh niên kia cười: “Ta đúng là sư tôn của các ngươi.”

 

Rồi hắn lại lắc đầu: “Nhưng cũng không hẳn là thế.”

 

“Thế rốt cuộc ngươi là ai? Ta chỉ cần sư tôn của ta thôi.”

 

“Ta ư? Ta là Thiên Thần Phạn Hách.”

 

Phạn Hách nhẹ nâng tay về phía ta, một bóng người bay sau lưng hắn: “Sư tôn của các ngươi chỉ là một tia hồn phách của ta mà thôi.”

 

Ta nhìn khuôn mặt vô thần quen thuộc kia, cho dù đã cách nhau vài chục năm, ta vẫn có thể nhận ra rằng người đó mới là sư tôn của ta. Ta định mở miệng nói gì đó, nhưng cũng không biết phải hỏi từ đâu.

 

Hình như Phạn Hách hiểu được suy nghĩ của ta. Hắn đặt tay lên môi, có ý bảo ta im lặng: “Nếu tiểu cô nương có muốn hỏi, thì Thiên Đạo cũng chỉ cho mình ngươi nghe được thôi.”

 

Tư Vân Đoan đang đứng cạnh ta kêu một tiếng rồi ngã gục tại chỗ. Ta vội vã kiểm tra thân thể của đệ ấy, lúc này Phạn Hách nói một câu: “Không sao đâu, chỉ là một chú pháp nhỏ để hắn ngất đi mà thôi.”

 

Phạn Hách nhìn chăm chú vào Tư Vân Đoan đang ngủ say trên đất: “Ma Tôn nhỏ kia đã vất vả rồi, hắn nên ngủ một giấc thật ngon.”

 

“Lúc tỉnh lại sẽ không có gì xảy ra đâu.”

 

26.

 

Ta nhìn Phạn Hách một cách khó hiểu. 

 

Phạn Hách cười với ta, đưa ta đến phía tây Uyên Thần Điện.

 

Ta đi trên con đường được lát Tiên Thạch màu xanh lá, đến khi nhận ra mình bị vài cột sáng vàng bao vây ta mới ngước đầu lên xem.

 

Thấy được Thiên Đạo.

 

“Ngươi và ta đều là tù nhân của Thiên Đạo.” Lời nói của Phạn Hách giống hệt lời tranh chấp của sư tôn với Tần Độ trong quá khứ.

 

Bây giờ ta đã hiểu.

 

Cái thứ được gọi là Thiên Đạo thì ra là một Tinh Bàn to lớn nằm giữa không trung. Quân cờ trên đấy đan xen một cách thú vị. Mà xung quanh nó có ánh sáng vàng chiếu thẳng xuống dưới, tạo ra một lồng giam. 

(Tinh Bàn: Thước trắc tinh, dùng để tính toán thiên văn)

 

Ta và Phạn Hách đang đứng trong lồng giam ấy.

 

Hắn vừa chỉ vào không trung vừa nói với ta: “Người đời đều ở trong ván cờ của Thiên Đạo. Suy nghĩ của quân cờ rồi cũng sẽ bị xoá sạch khi ván cờ kết thúc.”

 

Ta không nói gì.

 

Phạn Hách nhìn sang ta: “Nhưng ngươi lại là một kẻ đặc biệt, đây cũng là lý do tại sao tia hồn phách kia của ta lại chọn ngươi.”

 

“Ngươi không hề có trên Tinh Bàn Thiên Đạo.”

 

“Ngươi là kẻ đứng ngoài Thiên Đạo.”

 

“Nhưng cũng là một kẻ đang ở trong cái lồng giam này.”

 

Ta không hiểu lời nói câu trước đá câu sau của Phạn Hách. Hắn triệu hồi tia hồn phách kia của hắn, ta giơ tay chạm vào. 

 

Cảnh vật trước mặt đều thay đổi.

 

27.

 

Một không gian đầy hoang vu.

 

Ta không biết mình đang ở đâu. Một người phụ nữ có bóng dáng cao lớn đứng quay lưng với ta. Hình như nàng ấy đang xem xét thứ gì đó dưới đất. Ta thấy mình còn chưa cao tới cổ chân của nàng ấy.

 

“Ngươi… tới rồi à?”

 

Một âm thanh kỳ ảo linh thiêng phát ra từ trong cơ thể người phụ nữ kia, nàng ấy quay người lại, khuôn mặt bị nhoè mờ. Ta thấy có rất nhiều trứng nằm trước mặt nàng. Những quả trứng ấy to bằng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/luc-ta-xuat-quan-moi-thu-deu-thay-doi/chuong-7.html.]

 

“Có thể sàng chọn mấy đứa nhỏ này hộ ta được không? Ta sẽ tặng ngươi một thứ.”

 

“Bảo ta ấy hả?”

 

“Ừm, là ngươi đó.”

 

Nhìn lại gần, ta thấy quả trứng nào cũng y hệt nhau. Ta nhìn một biển trứng mênh mông, mãi lâu sau mới thấy được một quả trứng hơi nứt vỡ trong góc.

 

“Người muốn sàng chọn bọn nó để làm gì?”

 

“Đống trứng kia là tộc Thần Long đang ấp nở. Trong tương lai sắp tới, cả tộc của chúng nó sẽ sụp đổ. Chỉ có một con rồng có thể sống sót vì nhận được pháp lực của ta.”

 

“Thế người là ai?”

 

“Ta là kẻ đánh cờ, là người sáng tạo Thiên Đạo – Nữ Thần Uyên Trọng.”

 

Thật ra ta đã đoán được ra nàng ấy, đó là Nữ Thần Uyên Trọng của thời Thượng Cổ trong truyền thuyết khai thiên lập địa được lưu truyền khắp mọi giới. Thì ra những truyền thuyết ấy đều là thật.

 

Ta chỉ vào quả trứng hơi nứt trong góc với cảm xúc rối bời.

 

“Sao ngươi lại chọn nó?”

 

“Nó chịu khổ được.”

 

“Hahaha, thật là thú vị.” Uyên Trọng cười nhạt nhẽo. Còn ta thì đau khổ đến mức không thể nói ra.

 

Bàn tay to lớn của Uyên Trọng nâng quả trứng kia lên, nàng sờ qua quả trứng chút thôi mà nó đã vỡ nát.

 

Một con rồng vàng nhỏ xinh xuất hiện.

 

“Xinh đẹp thật đấy, nhưng tại sao ngươi lại nghĩ rằng nó có thể chịu khổ được vậy?” 

 

Ta cũng giả bộ thần bí với Uyên Trọng: “Thiên Đạo chọn hộ ta.”

 

Uyên Trọng vuốt ve con rồng vàng nhỏ kia một cách nhẹ nhàng: “Ngươi không chọn nhầm đâu. Chỉ những kẻ chịu đựng được gian khổ mới có thể đi được con đường trái ngang này.”

 

“Nó sẽ phải đi theo số phận thế nào vậy?”

 

Uyên Trọng không nói thẳng với ta: “Ngươi biết tương lai là gì không?”

 

“Không.”

 

“Ta tạo ra vạn vật nhưng vẫn không hiểu tại sao bọn chúng có được thứ mà một vị thần như ta lại không có. Chúng sẽ đến cạnh nhau, tạo ra một thứ có tên là “gia đình” để rồi sau đó sinh sôi nảy nở, rồi cũng vì lãnh thổ không đủ rộng mà nổ ra chiến tranh.”

 

Ta biết thứ mà Uyên Trọng nói mình không có là gì.

 

Đó là tình ái cùng dục vọng.

 

Người đời đều có tình ái cùng dục vọng, cũng từ hai thứ đấy mà mới có điều tốt cùng ý xấu.

 

“Đằng sau ánh sáng là bóng tối.”

 

“Mọi vật sẽ bị huỷ diệt vào tương lai.”

 

Uyên Trọng ôm chặt con rồng nhỏ trong tay, một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt nàng xuống người rồng con.

 

“Ta ban pháp lực còn dư lại của ta cho nó. Pháp lực này đủ để ngăn lại tai nạn, ổn định hết thảy đau khổ.”

 

Ta giơ tay vuốt ve bé rồng nhỏ kia: “Nó sinh ra vì vạn vật.”

 

Uyên Trọng nhìn ta nghiêm túc: “Đúng vậy.”

 

Bàn tay to lớn của Uyên Trọng áp vào người ta: “Để tỏ lòng biết ơn, ngô sẽ tặng ngươi một thứ.” 

(Ngô: cách gọi trang trọng của bề trên thời xưa cũ)

 

Từng vầng sáng chiếu vào người ta.

 

“Người tặng ta thứ gì vậy?”

 

“Tặng ngươi quyền được thay đổi con đường mình đã chọn, ngươi là đường lui thứ hai mà ta để lại cho vạn vật.”

 

Đường lui thứ hai là sao cơ?

 

Ta vừa định hỏi thì Uyên Trọng đã biến mất.

 

Loading...